Lúc này Đổng Tê Khôn chỉ có cảm giác muốn hộc máu
Uông Huyết Ngưng nói rất hùng hồn, lý lẽ thắng thừng. Nhưng vấn đề là mình không có bảo vật, lấy gì ra cho hẳn mượn?
Cho nên Đổng Tê Khôn chỉ đành bất đắc dĩ nói:
“Uông huynh, ta thật sự không lừa ngươi, ta không có Thất Đại Hạn gì cả.
Những lời đồn trên giang hồ kia đều là người ta cố sát ý hãm hại Đổng gia ta. Ngươi với ta là bằng hữu đã lâu, ta cần gì phải lừa ngươi?”
Đổng Tế Khôn nói thành khẩn như vậy nhưng Uông Huyết Ngưng lại lộ vẻ thất vọng.
“Được, được, được. Đổng Tê Khôn, xem như ngày đó ta mù mắt rồi mới kết giao với loại bằng hữu như ngươi!
Cũng được, nếu ngươi đã không để ý thể diện, cố tình quên chuyện năm xưa. Vậy thì tốt, hôm nay hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này không còn liên quan gì nữa!"
Thấy Uông Huyết Ngưng còn ra vẻ uất ức, Đổng Tề Khôn thật sự muốn mở miệng ra chửi.
Có điều mọi chuyện đã phát triển tới nước này, bất kể hắn ân đoạn nghĩa tuyệt ra sao, Đổng Tẽ Khôn cũng hoàn toàn không để ý.
Có điều đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên: "Đống gia chủ sao lại nhẫn tâm với bằng hữu của mình như vậy? Lão phu và Đổng gia chủ không phải bằng hữu, có lẽ muốn mượn đọc Thất Đại Hạn còn khó khăn hơn.
Chẳng qua lão phu luôn làm theo quy củ. Ta không muốn xem Thất Đại Hạn, ta chỉ muốn giao dịch Phệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/3516014/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.