Đổng Tề Khôn thấy cảnh này tức tới mức ném tan chèn trả, nhưng chuyện đã xảy ra, có tức giận cũng chẳng thể làm được gì. Hẳn đành phái người truy bắt Đổng Thành Vân, trước tiên lôi tên phản nghịch này về rồi tính.
Sở Hưu vẫn luôn đứng ngoài Đổng gia, thấy Đổng Thành Vân hốt hoảng bỏ trốn khỏi gia tộc, lập tức biết đối phương đã lựa chọn ra sao.
Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng quan tâm tới kẻ này nữa. Đối với Sở Hưu, Đổng Thành Vân đã không còn giá trị gì, tác dụng của hắn là củng cố lời đồn Đổng gia có bảo vật, khiến lời đồn này càng thêm chân thực mà thôi.
Còn sau này Đống Thành Vân rốt cuộc sẽ ra sao, đây không phải việc Sở Hưu cần quan tâm. Có điều nếu lần này hắn không chết, có chiêu đao mà Sở Hưu để lại, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, tương lai chắc chắn cũng có chỗ đứng trên giang hồ.
Bước đầu tiên lời đồn đã ghim chắc, Sở Hưu cũng nên tiến hành bước kế tiếp, đương nhiên cũng là bước cuối cũng.
Đổng gia giờ là một người cao to cầm đao rồi, nhưng thứ trên tay hẳn mới là vàng, còn chưa biến thành thất bảo lưu ly. Đến lúc biến xong, Đổng gia sẽ khiến người người chú ý.
Trên giang hồ không ai biết Thất Đại Hạn rốt cuộc trông ra sao, thậm chí trong điển tịch của một số tông môn cũng rất ít ghi chép, cùng lắm là có vài câu đôi lời mà thôi.
Sở Hưu dám lấy Thất Đại Hạn ra làm mồi bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/3516013/chuong-893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.