Chương trước
Chương sau
Giang hồ Chính đạo đã sớm có cảm ứng về chuyện Ma đạo phục hưng. Có điều giới giang hồ Chính đạo vốn không phải đoàn kết vững chắc, càng không có thứ gọi là minh chủ võ lâm. Khi Ma đạo chưa phát triển tới trình độ nhất định, đám người cho dù có kiêng kỵ cũng không liên thủ.

Còn sau Phù Ngọc Sơn Ðại chiến chính ma, Ma đạo coi như hoàn toàn bộc lộ nanh vuốt của bản thân, đánh dấu chuyện Ma đạo đã không vừa lòng với việc ẩn nấp trong bóng tối, định nổi lên mặt nước.

Ngũ đại kiếm phái cũng coi như trùng hợp, vốn định lợi dụng việc đả kích Ma đạo kiếm chác uy danh, không ngờ lại thật sự kéo thực lực chân chính của giới Ma đạo ra.

Giờ Lâm Diệp đứng hạng ba Long Hổ Bảng là một minh chứng rất tốt

Người này trước đó không có danh tiếng gì, cứ như chui từ trong khe đá ra. Thế nhưng hắn vừa xuất thủ lập tức khiến mọi người chấn động, bước vào hai mươi hạng đầu trên Long Hổ Bảng, trong Tiểu Phàm Thiên còn lâm trận chém Tây Sở, vượt qua đại đa số tuấn kiệt trong thế hệ trẻ tuổi, đứng hạng ba Long Hổ Bảng.

Một người trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma đã có thực lực như vậy, có trời mới biết rốt cuộc nhánh Ẩn Ma còn ẩn giấu cường giả gì nữa.

Hơn nữa chưa nói tới nhánh Ẩn Ma, chỉ riêng thực lực của Bái Nguyệt Giáo cũng cường đại tới mức khiến các tông môn Chính đạo kinh hãi không thôi.

Đương nhiên những thứ này là chuyện của các đại phái, những môn phái nhỏ cùng võ giả tán tu chỉ quan tâm tới mấy chuyện linh tinh trên giang hồ.

Lúc này tại Ngụy Quận, phía sau núi của Thương Lan Kiếm Tông, Liễu Công Nguyên đứng trước sườn núi, sắc mặt già nua, như chỉ chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi, thành một ông lão gần đất xa trời.

Trong tông môn mơ hồ vang lên tiếng khóc lóc chửi mảng của các đệ tử, có điều Liễu Công Nguyên đều coi như không nghe thấy.

Trong Tiểu Phàm Thiên, tất cả các đệ tử Thương Lan Kiếm Tông tiến vào đều bỏ mình, không còn một người sống. Đây quả thật là đả kích chí mạng đối với Thương Lan Kiếm Tông.

Đậu Quảng Thần không nghe khuyên bảo, khư khư cố chấp muốn vào Tiểu Phàm Thiên, kết quả khiến đệ tử Thương Lan Kiếm Tông tử thương phân nửa. Lúc này Liễu Công Nguyên không biết nên phẫn nộ hay bi thương mới đúng.

Có điều giờ cho dù hắn có phẫn nộ cũng vô dụng, đại địch của Thương Lan Kiếm Tông hẳn đã đâu còn như xưa.

Đánh bại Tông Huyền, đứng hạng đầu Long Hổ Bảng. Thực lực Sở Hưu thậm chí đã vượt qua rất nhiều tông sư võ đạo. Cái thân thể già nua của mình cho dù có liều mạng cũng chẳng nấm được bao nhiêu phần thắng.

Cho nên đối mặt với đám đệ tử la ó muốn báo thù, Liễu Công Nguyên đều mặc kệ. Mặc dù trong lòng hắn đã cực kỳ căm hận Sở Hưu, nhưng Liễu Công Nguyên thậm chí không chửi mắng một lời.

Nhìn nơi bế quan của Thẩm Bạch, Liễu Công Nguyên thở dài một tiếng.

Đây là hy vọng cuối cùng của Thương Lan Kiếm Tông, mình sẽ thủ hộ tới khi khí huyết suy bại, trước lúc thật sự chết đi.

Nếu Thẩm Bạch còn không xuất quan, Liễu Công Nguyên sẽ thiêu đốt chút sinh cơ cuối cùng của mình tới liều mạng với Sở Hưu. . Truyện Đông Phương

Đến lúc đó, Thương Lan Kiếm Tông cũng coi như đi tới cuối cùng. Bản thân sống tạm một thời gian ngắn nữa hay tới liều mạng với Sở Hưu đều không quan trọng.

Thật ra trên giang hồ không ít người nhắc tới Thương Lan Kiếm Tông. Bọn họ đều cho rằng Thương Lan Kiếm Tông đã suy bại tới mức này, thậm chí đã không xứng đứng trong Thất Tông Bát Phái.

Chỉ có điều Liễu Công Nguyên dẫu sao cũng là tiền bối rất có uy danh trên giang hồ, vẫn còn một số danh tiếng cùng quan hệ, những người khác cũng không tiện làm gì quá đáng. Chính vì vậy Phong Mãn Lâu cũng không thay đổi lại danh sách Thất Tông Bát Phái.

Đứng một hồi trên sườn núi, cảm giác được tiếng nói trong tông môn nhỏ đi nhiều, Liễu Công Nguyên mới từ từ đi xuống.

Có điều sau khi Liễu Công Nguyên đi khỏi, nơi bế quan của Thẩm Bạch lại vang lên một tiếng kiếm minh rất nhỏ. mặc dù rất nhỏ nhưng lại quanh quản trên không trung, kéo dài mãi không tiêu tan.

Chút dư âm bên ngoài không quấy nhiễu tới Sở Hưu, lúc này y đang bế quan ở Quan Tây tu hành.

Lần bế quan này không tăng cường lực lượng bản thân của Sở Hưu, chủ yếu nhất là cảm ngộ.

Kinh nghiệm chiến đấu cùng Tông Huyền và Trương Thừa Trinh, hay Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ cũng dễ nói, thật ra khó tiêu nhất chính là đạo uẩn kia.

Bên trong đạo uấn ấn chứa đạo của thiên địa tỉnh túy nhất, cô đọng thứ hư vô mờ mịt như vậy thành thực thể, không thể không nói thời thượng cổ, thực lực Tam Thanh Điện thật sự quá mạnh, thậm chí đã cường đại tới mức khiến người ta run rẩy không thôi.

Nhìn thái độ của Tam Thanh Điện là biết, tiện tay là vung ra chín lưồng đạo uẩn, tựa như thứ với bọn họ, lấy được đạo uẩn là dễ như trở bàn tay.

Sở Hưu bế quan găn tháng, lĩnh ngộ đạo uẩn hơn hai mươi ngày nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Vốn dĩ Sở Hưu cho rằng ngộ tính của mình coi như không tệ, thế nhưng mãi vẫn không thể hiểu thấu đạo uẩn này, chẳng lẽ do thuộc tính của mình và đạo uẩn này không hợp?

Suy nghĩ lại một chút cũng rất có thể. Đạo môn chú trọng thanh tịnh vô vị, nếu muốn cảm ngộ đạo uẩn này cũng yêu cầu Sở Hưu phải giữ tâm cảnh như vậy, có lẽ cả đời này y cũng chẳng cảm ngộ được đạo uẩn này.

Đúng lúc này, trong mật thất bế quan của Sở Hưu bùng lên làn sương đen, thân hình Mai Khinh Liên bước ra từ trong đó.

Sở Hưu biết Mai Khinh Liên tới tìm mình không có thói quen báo trước gõ cửa, cho nên lần bế quan này y mặc quần áo đàng hoàng

Cặp mắt mỹ lệ của Mai Khinh Liên lóng lánh sắc thái lạ, đôi mắt không chớp lấy một lần nhìn châm chấm vào Sở Hưu, nhìn tới mức Sở Hưu âm thầm run sợ.

“Ta nói này, thánh nữ đại nhân, ngươi nhìn ta như. vậy làm gì?"

Mai Khinh Liên cười khẽ một tiếng nói: "Đương nhiên là nhìn kỳ tài vạn năm có một trong lịch sử rồi”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Trương Thừa Trinh mới là kỳ tài ngàn năm có một, ta không dám nói mình là vạn năm gì gì đó”

Mai Khinh Liên duỗi ngón tay ngọc ra điểm nhẹ vào Sở Hưu nói: “Đừng có khiêm tốn, chữ kỳ này của ngươi khác với chữ 'kỳ của Trương Thừa Trinh. Nếu để người ngoài biết hạng nhất cùng hạng ba Long Hổ Bảng cùng là một người, có lẽ toàn bộ giang hồ sẽ sôi sục một hồi lâu.

Thậm chí có thể nói ngươi trêu cợt toàn bộ giang hồ. Chậc chậc, ngươi không phải kỳ tài thì ai mới là đây?"

Sở Hưu nghe vậy lập tức sửng sốt: “Thân phận Lâm Diệp được xếp hạng ba Long Hổ Bảng?"

Chuyện mình lên được hạng nhất Long Hổ Bảng, Sở Hưu không lấy làm lạ, dù sao y cũng đánh bại Tông Huyền ngay trước mặt mọi người.

Nhưng hẳn thật sự không ngờ thân phận Lâm Diệp cũng bước lên hạng ba Long Hổ Bảng.

Dù sao khi sử dụng thân phận Lâm Diệp, đại đa số là y vận dụng Ma đạo giết người. Hư Hành bị y dùng bảy thanh ma đao chém trọng thương, Chân Dương Tử cũng chết dưới bảy thanh ma đao của y.

Lại thêm y xuất thân Ma đạo, Phong Mãn Lâu chắc chẳn phải chèn ép y một chút về thứ hạng, cho là hắn vận dụng ngoại vật mới có thực lực như vậy, từ đó giảm bớt thứ hạng của y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.