Trong phòng ngủ lần nữa lại khôi phục sự im lặng.
Tống Kim Triêu bình tĩnh quay về bàn sách, trên bàn sách còn có khối Rubik mới lắp ghép được một nửa.
Lục Niệm Niệm xoa cổ tay bị đỏ, bước từng bước nhỏ qua, ngồi xuống sau lưng cậu.
nghĩ đến phản ứng bất thường khi nãy của cậu, quan tâm hỏi: “Cậu vừa nãy không có chuyện gì chứ, vẫn tốt chứ?”
Tống Kim Triêu đại khái là thấy cô phiền, quay đầu lại, nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng mang theo ý vị cảnh cáo.
Lục Niệm Niệm biết điều ngậm miệng lại, còn lườm cô, xem ra không có chuyện gì.
Hai người duy trì im lặng rất lâu, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ô tô khởi động, Lục Niệm quay người nhìn ra bên ngoài, một người phụ nữ mặc váy đỏ lọt vào tầm mắt.
Vóc dáng người đó yểu điệu, có mấy phần quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu.
Nhìn theo cô ngồi lên một chiếc xe màu đen, sau đó lái ra khỏi Tống gia, Lục Niệm Niệm thu hồi ánh mắt, mày cau lại.
Lẽ nào, người vừa rồi gõ cửa là cô ta.
Người phụ nữ đó đi chưa được bao lâu, cửa lại một lần nữa được gõ.
Trước tiên truyền tới tiếng ho khẽ, sau đó cửa lại được gõ 3 lần.
Hai người đều biết người bên ngoài gõ cửa là ai, Tống Kim Triêu không chút do dự đi qua mở cửa.
Lục Niệm Niệm còn chưa ngồi xuống, trong khi người bên cạnh đứng dậy, chìa tay ra kéo cổ tay cô, ngoài cảm giác lạnh lẽo, lực đạo cũng cực kỳ mạnh.
Người này một chút thường hoa tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-khong-phai-vi-em-dang-yeu-sao/1266381/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.