Dịch: Bảo Bối Dịch Dương
Beta: Nhan Thụy Vy
Cửa mở ra, còn có mùi thuốc nhàn nhạt mà quen thuộc truyền tới, giăng kín, tràn ngập không khí.
Tống Kim Triêu nhìn cô chằm chằm, lông mày thanh tú nhăn lại thành một đường, độ cong của mí mắt nhạt nhẽo, đôi mắt lạnh lùng dừng xuống trên mặt cô.
Lần thứ ba cùng cậu đối mặt, Lục Niệm Niệm ngây ra một lúc.
Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, thân dưới là một chiếc quần thoải mái màu đen.
Có lẽ chính bản thân cậu là một thiết bị làm lạnh, thờ ơ với mọi thứ xung quanh, khiến không khí oi bức xung quanh cậu đều bị xua tan.
Cậu hiện tại có phải là đang rất tức giận?
Tiếp theo có phải là sẽ ra tay đánh người?
Nhận thức được điều này, Lục Niệm Niệm nhanh chóng mở miệng: “Tớ mang hoa quả tới cho cậu ăn.”
“Nhìn xem, tớ đối xử với cậu có tốt không?”
Khoảnh khắc mở cửa, trong nhận thức của Tống Kim Triêu, chỉ là một người dư thừa, cô gái trước mắt giống như một con gà thích la lối om sòm.
Tống Kim Triêu mặt không biểu tình đứng trước cửa, nhìn môi của cô mở ra rồi đóng lại, hít vào một hơi.
Loại cảm giác này giống như cào xé tim gan của cậu, vẻ mặt của Tống Kim Triêu có chút thay đổi, ánh mắt tĩnh lặng trở nên sắc bén hơn.
Dường như dự cảm được gì, thân thể Lục Niệm Niệm phản ứng nhanh hơn não một bước, quen thuộc lách người vào trong khe cửa .
“Cậu có muốn để tớ vào ngồi một lúc không?”
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-khong-phai-vi-em-dang-yeu-sao/1266380/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.