Sau khi Chu Tuyến Danh đưa ra câu trả liền rơi vào mờ mịt.
Hắn là đang oán trách Hoắc Thiếu Ngải sao? Hắn không biết.
Hắn vùi mặt xuống sàn gỗ khô ráo. Cảm giác mạch máu toàn thân đều bị khí ấm trong căn phòng lên men. Máu chạy cũng cực kỳ chậm rãi, hắn mệt mỏi, muốn ngủ. Nhưng ngủ thì có thể đêm tất cả những khổ sở quên đi hết sao? Nửa tháng trước hắn vẫn tự an ủi Hoắc Thiếu Ngải như vậy, thực tế, những câu nói này đều chẳng thể thuyết phục chính bản thân hắn.
Chu Tiểu Tiểu nhìn hắn, lại hỏi: ""Nhưng mà, nếu như chú nhớ kỹ tất cả những lời tiểu Ngải Ngải nói, trong lòng không cảm thấy khó chịu ư?""
Chu Tuyển Danh không muốn trả lời. Hắn ghét nhưững vấn để chủ quan này. Trả lời những vấn đề này chẳng khác nào xé tim hắn ra phô cho người khác xem. Hắn sợ hãi, hắn sợ những người khác biết rằng nó ấu trĩ hèn hạ tới mức nào, cũng sợ người khác biết được rồi chà đạp lên sự yếu đuối. Hắn cũng biết trái tim mình không quý giá gì vì thế hắn muốn cất nó đi ở một nơi thật khó thấy. Trong tim hắn đã từng ẩn chứa một viên kim cương, thế nhưng bây giờ hắn lại tìm không thấy. Nơi đó chỉ còn lại là nhằng nhịt một đống vết thương. Chắc chắn là không dễ nhìn chút nào.
Nhưng, nghĩ lại, tại sao hắn lại phải trả lời những vấn đề mà Chu Tiểu Tiểu tò mò chứ? Có nói cô bé cũng không hiểu được.
""Chắc là có, một chút...."" Chu Tuyển Danh nghe thấy giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-khong-ly-hon-giu-lai-an-tet-a/3891530/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.