Vào lúc không khống chế được suy nghĩ của mình, biện pháp tốt nhất để đầu óc không hướng lung tung là nghĩ về chuyện khác, mà là vận động.
Tống Trường An nhìn bánh chạy mới bị Arnold gắn ở góc bàn, dứt khoát kiên quyết đến đạp lên.
Cậu cần kiếm việc để làm thôi, để cho chính mình không phải nghĩ tới chuyện bi thương như cậu là một tên thất học, cảm giác bản thân sau này chỉ có thể ăn ăn uống uống sống qua ngày, Tống Trường An vô dụng rồi, chân nhỏ xoành xoạch dẫm lên vòng lăn, vừa nhìn mấy tấm ván gỗ dưới bụng mình nhanh chóng vụt qua lại vừa trầm tư.
Cậu là một nhóc hamster lông vàng, ở thế giới này không có kiến thức gì hết, ngay cả những thứ cơ bản nhất như ăn mặc ngủ nghỉ cũng đề do mấy người Arnold cung cấp, hơn nữa cái thân thể bé nhỏ này của cậu, một thứ dùng được cũng không có.
Cậu tuy cái gì cũng không làm được nhưng cậu sẽ làm nũng!
Tống Trường An không biết xấu hổ dán cho mình cái nhãn hữu dụng, cho dù thế nào thì Arnold cũng rất thích cậu cơ mà?
Cậu vừa chạy vừa nghĩ, trước tiên là khẳng định suy nghĩ của mình, cậu chậm rãi bò từ nỗi đau mù chữ của mình ra.
Mỗi người đều phải có kỹ năng nuôi sống bản thân, cậu tuy không biết chữ nhưng cậu cũng không phải dựa vào con chữ để kiếm cơm! Cậu hoàn toàn có thể làm nũng để ăn cơm mà!
Trong đầu cậu đã tưởng tượng ra một cái hình ảnh như thế này —— một con hamster lông vàng nhỏ ngồi xổm ven đường, trước mặt đặt một cái hộp sắt, nhảy múa làm trò, sau đó người qua đường liền sổi nổi ném tiền xuống, tiền từ trong hộp trào ra cuối cùng là nhiều tiền tới nỗi chôn vùi cả nhóc hamster lông vàng luôn.
Tống Trường An: Hình ảnh này có vẻ khá tốt đẹp, tự nuôi sống bản thân hoàn toàn không là vấn đề.
Cậu nghĩ nghĩ, có vẻ đã dự tính đến tương lai tốt đẹp của mình, hơn nữa còn hoàn toàn thuyết phục được chính mình, làm nũng không chỉ có thể nuôi sống chính cậu, còn có thể mang lại sự vui vẻ cho người khác, cậu là một con hamster lông vàng nhỏ hữu dụng!
Đầu nhỏ của ấu tể khẽ nhúc nhích, vui sướng đến cười vui vẻ, đột nhiên móng vuốt dừng lại, cả người xô về phía trước một chút, vòng lăn vẫn chưa dừng lại được, nâng người cậu lắc lư qua lại rồi mới chậm rãi dừng hẳn.
Cậu hoảng hốt ý thức được trước kia có vẻ cậu vẫn luôn xem nhẹ một việc, hình như... Chỉ ăn với uống không cần phải làm gì hết chính là cuộc sống mơ ước của rất nhiều người, cậu trước kia lúc mệt cũng nghĩ vậy.
Tống Trường An: "....."
Đây chẳng phải là cuộc sống tốt đẹp mà cậu hằng mong ước đây sao?
Hơn nữa, tuy cậu không biết chữ, nhưng cũng không phải là kiểu không biết một chữ nào, tốt xấu gì thì cậu cũng biết vài chữ đó!
Biến thành như này cậu cũng không phải cậu có thể khống chế, hơn nữa cậu còn là một công dân truyền thống ưu tú, sống thật là tốt chính là cống hiến lớn nhất!
Tống Trường An tự cho mình là phế vật đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của chính mình, lại ý thức được sự tốt đẹp của cuộc sống này, đột nhiên tỉnh ngộ, mắt nhỏ chĩa thẳng về phía Arnold cách đó không xa nhìn chằm chằm.
Ánh mắt của ấu tể quá mức nóng bỏng, rõ ràng là đã cố phớt lờ ánh mắt của ấu tể nhưng Arnold vẫn không nhịn nổi mà ngẩng đầu nhìn nó.
Ấu tể lông vàng ngồi trên vòng lăn hướng về phía Arnold cười, cười vô tri có thể bước đầu thắng được hảo cảm của đối phương.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Arnold, Tống Trường An từ trên vòng lăn bò xuống, lại trườn ra mặt bàn.
Arnold sửng sốt, không biết vì sao ấu tể lại đột nhiên nằm xuống, vừa lúc hắn định mở miệng, thì liền thấy ấu tể duỗi tay quơ một cái, duỗi tay duỗi chân tạo tư thế như đang bơi, cứ như vậy từng chút từng chút tới gần hắn.
Nhích một chút tới gần hơn một chút, lại nhích một chút, gần hơn chút nữa, âu tể cứ vậy mà bơi tới trước mặt Arnold.
Bộ lông vàng xù xù của ấu tể, cho dù có nằm bẹp trên mặt bàn cũng có thể nhìn ra dáng người tròn vo của nó, cũng vì tròn trịa mà nhìn nó cực kỳ đáng yêu, cánh tay và cẳng chân nhỏ xíu vùng vẫy, cứ vậy mà nhào vào lòng ngực Arnold.
Tống Trường An: "Tui đáng iu hong? Có phải là cực kỳ cực kỳ cực kỳ đáng iu hong?"
Tống Trường An thành công được Arnold ôm trong lòng bàn tay, nhẹ giọng kêu, dùng thứ âm thanh Arnold không nghe hiểu mà đặt câu hỏi.
Hai chiếc móng vuốt nhỏ ôm má, ấu tể nỗ lực mở to hai mắt nhìn hắn, muốn đọc ra câu trả lời từ trên mặt hắn.
Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, quả cầu lửa nhỏ trong lòng bàn tay của hắn mang ánh mắt đầy chờ mong, không biết vì sao Arnold đột nhiên cảm thấy nó đang hướng về phía hắn tìm kiếm sự khích lệ.
Hắn ôm ấu tể đưa tới trước mặt, dùng cái trán nhẹ nhàng cọ cọ đầu nhỏ của nó, sau đó mới nhìn nó từng câu từng chữ mở miệng nghiêm túc nói: "Trường An đáng yêu nhất thế giới."
Không chỉ là ấu tể đáng yêu nhất, cũng không phải là cái gì đáng yêu nhất, nó đáng yêu nhất, cho dù là cái gì cũng đều là Trường An đáng yêu nhất.
Giọng nói của Arnold tràn ngập sự ôn nhu che chở mà chính hắn cũng chưa ý thức được, hắn không phát hiện ra, Tống Trường An cũng không có phát hiện.
Đạt được đáp án mình mong muốn, Tống Trường An tung tăng nhảy lên một chút, vui sướng dạo qua một vòng, sau đó theo cánh tay của Arnold đi xuống, cực kỳ nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Tống Trường An: "Nhìn thấy chưa! Arnold đã bị mình ăn sạch rồi, chỉ cần mình đủ đáng yêu, phiếu cơm của mình sẽ vĩnh viễn không biến mất!"
Hạ quyết tâm thực hiện nguyên tắc của cuộc sống tốt đẹp ăn no chờ chết, Tống Trường An thành công thấy được tình yêu mà Arnold dành cho cậu, hưng phấn chạy qua chạy lại mấy vòng trên mặt bàn, sau đó dừng lại ôm tay Arnold hôn chụt một cái, bày tỏ sự yêu thích đối với bảo mẫu tương lai của mình rồi mới quay về vòng lăn của mình tiếp tục chạy.
Vòng lăn nhỏ đều đều quay tròn, cục đáng yêu bên trên cũng xoành xoạch chạy.
Xác định địa vị của mình ở trong lòng Arnold xong xuôi, Tống Trường An cảm thấy bản thân hoàn toàn không cần phải lo lắng, ngẩng đầu tự do mà chạy, bỏ quên cả thời gian.
Chờ tới khi cậu đã mệt, cậu lại từ trên vòng lăn bò xuống mặt bàn lết qua lết lại, đi cũng không chịu đi, cứ như vậy để tứ chi đẩy đi, tựa như một cục bông đang lăn đi.
[ A a a a a bé con, sao em lại có thể đáng yêu vậy cơ chứ! Cái đuôi của em dựng lên rồi kìa! ] (Con chụt nhà tui mỗi khi đuôi dựng lên là lúc nó đòi phối á, còn Trường An thì tui hỏng bít)
[ Tui cũng muốn bò qua bò lại như bé Trường An!!!! ]
[ Nằm xuống đi! Mi bò dậy nhìn như con sâu! ] (???? Câu này không hiểu:>)
[ Trường An đừng bò qua đó! Đừng bò qua đó! Bò ra chỗ khác đi mà!! ]
Vì đã cố định vị trí, chỉ cần ấu tể bò ra khỏi phạm vi góc bàn kia, chào đón khán giả trên Tinh Võng chỉ có một mảnh đen xì, nhưng vì ấu tể hiếu động cứ luôn bò tới bò lui cho nên tiếng can ngăn thống khổ liền trở thành điều bình thường.
Tống Trường An cắm rễ trên bàn làm việc của Arnold, cậu không đi làm phiền Arnold làm việc, cũng không quan tâm hắn rốt cuộc đang xem cái gì, nói đến cùng cậu cũng biết không phải cái gì cậu cũng nên xem, cho nên cậu liền cẩn thận sắm vai một con ấu tể không hiểu sự đời, dùng hết tinh lực suốt đời chỉ ăn với uống của mình, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Góc bàn có thêm cái vòng lăn bây giờ lại nghênh đón gia đình mới của nó, bát cơm nhỏ của Tống Trường An, bình nước và thùng rác nhỏ của cậu.
Tống Trường An liền xoa hai cái chân nhỏ nằm trong chén, tay trái ôm cục cà rốt, tay phải ôm một cái bắp ngô, bên người chất đầy hạt ngũ cốc tựa như địa chủ đang ôm đống tài sản vô tận, hào phóng hết nói.
Cậu ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ thì chơi một lúc lại tiếp tục ăn, đi bộ khắp nơi cuối cùng ở một góc bàn chơi đến vui vẻ
Milna phụ trách mang đồ ăn tới cho ấu tể, tuy hình thú của cô trước kia đã doạ ấu tể, nhưng hiện giờ nàng có thể phụ trách cơm nước cho ấu tể cũng làm một đống người hâm mộ không thôi.
Mỗi khi đi qua bên người ấu tể, ánh mắt của cô luôn nhịn không được dừng ở trên người ấu tể lâu hơn một chút.
Cuối cùng, Milna dừng bước, hướng về phía người bên cạnh ấu tể là Arnold nói: "Thiếu Tướng Arnold, đây là đồ tôi mang tới cho Trường An."
Tống Trường An đang nằm bẹp trên mặt đất bò trườn khắp nơi, đột nhiên nghe thấy tiếng của Milna, lỗ tai dựng đứng, lập tức quay qua nhìn, trong lòng có hơi bực, đưa đồ của cậu cho cậu, cứ trực tiếp đưa cho cậu có phải được không, sao cứ phải đưa cho Arnold chứ?
Còn chưa thấy rõ rốt cuộc là thứ gì, Tống Trường An còn đang lăn long lóc bò dậy liền chạy tới: "Cho tui xem! Cho tui xem!"
Ấu tể bé nhỏ trên mặt bàn duỗi tay đòi đồ.
Nhưng Milna lại chỉ thẹn thùng nhìn cậu một cái, vẫn duỗi tay đem đồ vật đưa cho Arnold.
Tống Trường An vì lùn nên cái gì cũng không ngó được: "....."
Arnold nhìn thú nhồi bông hình cà rốt nho nhỏ tinh xảo trong lòng bàn tay, có chút ngạc nhiên nhìn Milna.
Milna: "Đã làm kiểm tra rồi, nhưng chắc vẫn nên đưa tới tay ngài trước."
Đồ vật đưa tới bên người ấu tể đều phải trải qua rất nhiều lượt kiểm tra, nhất là đồ thủ công như của Milna làm, đưa cho Arnold đầu tiên cũng coi như là không có gì để giấu diếm. (??? Giấu diếm, giấu giếm hay dấu diếm???)
Arnold gật gật đầu, ngón tay bóp một lượt con thú bông sau đó đưa tới tay ấu tể.
Tống Trường An nhìn cà rốt từ trên trời rơi xuống, cậu ôm trọn nó vào lòng, mềm mềm kích cỡ lại vừa phải, Tống Trường An phải dùng đến hai tay mới ôm hết nó, hơi giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Milna.
Đối mặt với ánh mắt của ấu tể, Milna có chút chùn bước, cô vẫn sợ rằng ấu tể nhớ tới hình thú của nàng lại lần nữa né tránh cô.
Nhưng Arnold lại gật đầu với cô, Milna có chút do dự tiến về phía trước một bước.
Tống Trường An ôm cà rốt nhồi bông đi tới bên cạnh bàn, Milna sợ cậu ngã xuống liền lập tức tiến lên, duỗi tay hứng phía dưới.
Tống Trường An thấy cô vô thức lộ ra sự lo lắng của mình, biết cô cũng rất quan tâm đến mình, cậu đen cà rốt trong ngực đặt ở bên cạnh, sau đó vươn móng vuốt nhỏ hôn gió một cái, khoa tay múa chân thành một cái tình yêu bự thật bự đẩy về phía Milna.
Milna: "!!!!!"
Milna bị ấu tể hôn gió, cả mặt đỏ bừng, khuôn mặt nháy mắt biến sắc, cô hít sâu một hơi rốt cuộc không nhịn được nữa lại biến thành quả cầu gai ngay trước mặt Tống Trường An.
Tống Trường An: "....."
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng cậu vẫn hoảng, quay người chạy đi, chạy lấy chạy để nhưng lại nhớ tới cà rốt nhồi bông bị cậu bỏ lại nơi đó lại đánh bạo quay lại nhặt, sau một hồi vừa chạy vừa kéo củ cà rốt nhòn nhọn không hề quay đầu lại cuối cùng cũng tới bên người Arnold.
Lúc này cậu mới quay đầu lại xem, bên cạnh bàn lộ ra nửa cái đầu của con thỏ đen, ấp úng nửa ngày cậu kêu lên: "Tui không phải sợ chị đâu, tại tui có chút căng thẳng thôi! Tuy chị lớn lên có hơi đáng sợ, nhưng chị hẳn là không phải người xấu!"
Cậu nghĩ vậy như muốn tự thuyết phục chính mình, cuối cùng trong ánh mắt bị tổn thương của Milna, cậu lại tặng cho cô thêm cái hôn gió.
Được ấu tể hôn gió những hai lần, Milna vui vẻ nhảy tót ra ngoài, tuy ấu tể vẫn còn sợ cô nhưng ấu tể cũng cho cô hun hun nha!
Tống Trường An nhìn bóng dáng của cô vẫn sợ tới mức trái tim nhỏ có chút không ổn, người sao có thể biến thành quái vật vậy?
Cậu ôm cà rốt nhồi bông nghĩ cả trăm lần cũng không ra, cuối cùng lưu luyến nhìn Arnold, không biết Arnold sẽ biến thành hình gì nhỉ? (Hình tam giác nè cưng)
Xuất phát từ ý tưởng chợt vụt qua nào đó, cậu cảm thấy sau khi Arnold biến thành quái vật nhất định cũng sẽ là một con quái vật cực kì ngầu!
Nhưng Tống Trường An chắc chắn sẽ không có cơ hội nhìn thấy hình thú của Arnold, trong lúc bám riết lấy Arnold không tha, con ấu tể quấy rầy thiếu tướng làm việc bị đẩy đến góc bàn, giận dỗi ôm cà rốt nhồi bông mới của mình ngủ luôn.
Bốn chiếc móng vuốt nhỏ của ấu tể đều bám vào cà rốt nhồi bông, cái miệng nhỏ hơi hơi mở ra, vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.
Arnold nhìn nó, tâm trạng lại không thể nào vui nổi. (Con trai kiêm vợ tương lai hun gió người khác, tui hỏng chịu đâuuu)
Ấu tể được mọi người yêu thích là điều hiển nhiên, nhưng Trường An vừa rồi lại thơm thơm Milna, cho dù là hắn cũng chưa có được ấu tể thơm thơm nhiều như vậy đâu.
Arnold cúi đầu, tâm tư lại không đặt trên công việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]