Minh Quân nói:
− Đây là câu đối của giaó sư Hà Văn Hội, nghe nói ông ấy là một tài tử đương thời.
− Tài tử thường hấp dẫn giai nhân, có phải vậy? Họ là những người thanh cao, ưu nhã, không như những kẻ thô lậu trong thương trường.
Minh Quân suy nghĩ, đoạn cười, nói:
− Chúng ta là những kẻ chung đường, chẳng biết có nên đồng ý hay phản đối đây?
Nghe lời ấy, Thích Văn bật cười lớn lên, tiếng cười anh rất sảng khóai.
Khi ngồi vào xe, cả hai chuyện trò càng lúc càng hợp nhau.
Tình trạng kẹt xe tại khu Sa Điền rất nghiêm trọng, xe nối dài nhau hàng nhiều giờ liền không đi được.
Minnh Quân chốc chốc lại nhìn đồng hồ, Thích Văn hỏi:
− Cô có hẹn à?
− Vâng. - Minh Quân gật đầu.
− Phải chịu chậm thôi, cô xem, qua được quãng này là đến quãng khác, không sao xoay trở được.
− Thật là tệ - Minh Quân nôn nóng.
Sự vội vả, lo lắng làm cho cuộc chuyện trò vui vẻ lúc nãy biến mất.
− Hay gọi điện cho họ biết, báo là đang kẹt xe.
− Thôi, sẽ đợi được.- Minh Quân trả lời rất tự nhiên.
Khi cô nhìn qua lại phía ngoài để bớt đi lo lắng, dột nhiên cô thấy gương mặt Thích Văn có vẻ căng thẳng, cô rất ngạc nhiên.
Lúc sau, không hiểu tại sao cô lên tiếng giải thích:
− Đang đợi tôi là một đứa bé, nó đâu có biết kẹt xe là gì. Nó chỉ mong tôi về đúng giờ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-trong-dem/2147751/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.