Câu nói của Ngọc Viên lúc chia tay như đã đánh thức người đang say ngủ.
Hoặc trải qua một ngày cùng vui vẻ bên nhau, lòng Minh Quân đã cơ hồ thay đổi, do đó, cô đâm ra cảnh giác, tự nhắc nhở mình.
Không thể làm luỵ mình, làm luỵ cho người.
Minh Quân nói nhỏ:
− Xin lỗi anh.
Thích Văn không hỏi tiếp, anh chỉ nói:
− Như từ trên cao rơi xuống đất, cảm giác thật khó chịu.
− Thà đau một lần hơn là đau hoài. - Minh Quân bối rối nói.
− Ngày mai, sau khi tỉnh lại, những lời nói của cô sẽ như cơn gió thoảng qua, nó bay biến đi mất, và tôi lại thấy mặt trời lên.
− Chắc tôi không được như vậy. Thích Văn, tôi mãi mãi cảm tạ anh, chúc anh hạnh phúc.
− Chỉ thế thôi ư?
− Tâm ý có thừa mà sức không đủ, xin đừng làm khó tôi.
− Lời nói của cô khiến tôi rất khó chịu ; nhưng rất hữu hiệu.
Thích Văn nhẹ nhàng nắm tay Minh Quân, anh rất trịnh trọng và cẩn thận nhìn vào mắt cô.
Sau đó, anh hôn lên mặt cô, nói:
− Chúc ngủ ngon.
Nhưng làm sao ngủ?
Trong ba người đi chơi cả ngày, chỉ có Gia Huy là ngủ ngon.
Thích Văn nghĩ về Minh Quân.
Minh Quân nhớ đến Thích Văn.
Nếu chỉ có thể thì cũng đáng vui, đáng mừng rồi.
Nhưng đáng tiếc, trong đầu óc Minh Quân ngoài Thích Văn ra, lại còn có người khác.
Cô cảm thấy lành lạnh, không phải cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-trong-dem/2147741/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.