Minh Quân thấy hơi choáng, trước mắt như có bóng đen xuấn hiện. Cô vịn cửa, trấn tỉnh lại, đoạn nói:
− Cám ơn má Hoàng!
Cô nắm tay bé Huy Huy đang sợ sệt, cùng đi với bà Hoàng vào phòng khách. Tư Trình đang ngồi yên chờ đợi.
Cô chậm rãi, hỏi:
− Anh đến đây làm gì?
− Cả ngày nay không thấy em đi làm, anh thấy lo - Tư Trình nói.
Minh Quân không biết nói gì. Tư Trình đề nghị:
− Ở đây làm phiền má Hoàng, về bên em noí chuyện đi!
Ddành phải thế.
Khi Tư Trình bước vào nhà Minh Quân, anh nói:
− Nhà rất đẹp, rất sạch sẽ, trang nhã nhưng không đủ khí thế. Dọn đến nhà ở Xích Trụ, hai mẹ con sẽ thấy khác biệt ngay.
− Tư Trình, tôi chưa có kế hoạch dọn nhà.
− Vậy sao? - Tư Trình đến gần Minh Quân - Hay là em muốn dọn đến căn nhà nguy nga như Tạ Gia trên đồi, em mới vừa ý?
− Tư Trình! - Minh Quân kêu lớn lên.
− Anh sai gì sao?
− Anh đừng đem dạ tiểu nhân mà so lòng quân tử như thế!
− Vậy hả, anh biến thành tiểu nhân hồi nào kìa?
Minh Quân tranh cãi:
− Ý tôi không phải vậy, xin lỗi, lòng tôi đang rối bời, tôi chỉ vội vả thuận miệng nói vậy thôi. Tư Trình, đừng hiểu lầm.
− Hiểu lầm? Ngày hôm nay, em và Thích Văn không đi làm, không lưu lại lơì nhắn. Người giữ thuyền Tạ gia nói Thích Văn đưa bạn ra biển chơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-trong-dem/2147733/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.