“Nhị thiếu gia, xin người đừng….”
“Mộ thiếu, ngài bỏ súng xuống trước đi.”
Phùng Nghiêu rối tung lên, chỉ sợ hai kẻ này cướp cò. So với Châu Bách Chi, em trai của gã nhìn tuy bình tĩnh nhưng thật ra là kẻ sống cảm tính hơn nhiều. Cho nên chính Châu Bách Sơn cũng hiểu mình không phù hợp với vị trí gia chủ Châu gia tràn đầy mưu tính và cần một cái đầu lạnh. Y có thể bắn chết một kẻ nào đó mình thấy chướng mắt mà không chút ghê tay. Càng không ngại ngần quan tâm thứ gọi là hậu quả phía sau.
Mộ Thiên Tầm lại càng là kẻ tùy hứng. Mộ gia bao năm sừng sững thế lực kinh người, hắn nào để ai vào mắt, càng không để tâm cái gọi là nhân thường đạo lý. Từ nhỏ, Mộ Thiên Tầm đã là một kẻ điên, càng quá đáng hơn khi hắn lớn cái tính điên ấy càng không thể kiểm soát. Mộ Thiên Tầm sẵn sàng gϊếŧ chết Châu Bách Sơn để hiến tế cho cơn giận dữ của mình.
Phùng Nghiêu thì không thể nhìn ai chết ở đây. Ít nhất, em không quan tâm tới thù oán cá nhân gì, chỉ muốn hai người đừng bắn nhau tại đây.
“Phùng Nghiêu, cậu tránh ra.”
Châu Bách Sơn tuyệt đối không nín nhịn. Mà y cũng chán ghét vẻ mặt Mộ Thiên Tầm lắm rồi. Y đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi sao anh mình không gϊếŧ quách tên này đi.
Mộ Thiên Tầm cười đểu, khẩu súng trên tay không chút run rẩy, chỉ chực chờ chủ nhân ra lệnh bắn thẳng vào đầu tên khốn nạn phía trước. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-thoang-qua/3422112/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.