“Hai người làm gì ở đây?”
Giọng nói trầm khàn của Châu Bách Sơn thật sự khiến Mộ Thiên Tầm cảm thấy chói tai. Hắn quay lại nhìn kẻ nhỏ hơn mình vài tuổi nhưng khí thế không hề thua kém. So với thằng anh của nó, Mộ Thiên Tầm ít ghét Châu Bách Sơn hơn. Tất nhiên cũng là phạm trù đỡ ghét hơn mà thôi. Mộ Thiên Tầm dù sao cũng có tiếng là ghét cả Châu gia.
“Tôi làm gì cũng không đến lượt Châu nhị thiếu gia đây quản đâu.”
“Đây là nhà tôi. Ít nhất cậu Mộ đây là khách thì cũng nên biết điều chứ?!”
Biết điều không có trong từ điển của Mộ Thiên Tầm. Trước nay hắn vẫn sống như thế, ung dung tự tại không quan tâm ánh mắt kẻ khác, ngang tàng hống hách không xem Châu gia ra gì. À… đối với hắn, cả thế giới đều nợ hắn. Hắn không có lỗi, cho nên hắn nào sợ ai.
“Ồ… anh cậu tôi còn không sợ, thì cậu là cái thá gì.”
Ngụ ý Châu Bách Sơn không thể sánh bằng Châu Bách Chi.
“Nhị thiếu gia, ngài ra đây lấy hoa hay sao ạ?”
Phùng Nghiêu vẫn còn nhớ thói quen của Châu Bách Sơn. Mỗi lần thấy chán, y sẽ ghé vườn hoa hái vài bông đem vào phòng làm mẫu vật vẽ vời. Lần này y nhìn mấy cành hoa heo trên tay Phùng Nghiêu, tỏ ra có chút hứng thú.
“Đưa ta mấy đoá hoa đó đi.”
Phùng Nghiêu có chút ngập ngừng. Em nhìn những cánh hoa tàn úa, không còn chút hấp dẫn nào. Em nhớ cậu Hai vẫn thích nhất là hoa tươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-thoang-qua/3422111/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.