Mộ Thiên Tầm muốn lên giường với em, đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra khi Phùng Nghiêu nghe thấy những lời đó. Sau chính em cũng xua tay chối bỏ. Em đoán chắc là hắn chỉ muốn cợt nhả với em mà thôi. Không đời nào Mộ Thiên Tầm từ bỏ một miếng mồi ngon như Lục Đình chỉ để chọn em - người mà hắn cho rằng không đáng để hắn lưu tâm, rằng việc em trèo lên giường hắn được là do em tích phước đức nhiều đời.
Phùng Nghiêu chớp mắt. Em cười nhẹ. Em nghĩ nụ cười này đủ để đáp lại những ý kiến khó chịu của người đối diện, một nụ cười lấy lòng và tiêu chuẩn của người làm đối với ông chủ.
"Nếu ngài không muốn dùng bữa khuya thì tôi xin phép được về phòng ạ."
Mộ Thiên Tầm cực kỳ ghét nụ cười này của Phùng Nghiêu. Nó khuôn phép và gượng ép đến độ làm hắn chướng mắt. Lúc Phùng Nghiêu còn khuất tầm nhìn, hắn thường hay nghĩ chắc hẳn em cũng giống cha mình hay bất cứ người hầu nào trong nhà họ Châu - quy củ và luôn như một cỗ máy vô cảm. Nhưng không, Mộ Thiên Tầm từng có lần nhìn thấy nụ cười rất đẹp của Phùng Nghiêu. Hình như em cười với Châu Bách Chi, khi gã đi du lịch về mua cho em một cái vỏ ốc.
Đời này hắn chưa từng thấy cái vỏ ốc nào xấu như thế. Thẩm mỹ của Châu Bách Chi đúng là thảm hoạ. Vậy mà khi đó Phùng Nghiêu cười tươi như hoa. Hắn phát hiện ra em có má lúm đồng tiền, khi cười càng hiện rõ. Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-thoang-qua/3422103/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.