Chương trước
Chương sau
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến không khí trong phòng ngưng đọng. Mộ Thiên Tầm đủ thông minh để biết đó là ai. Người hầu sẽ không dám làm phiền hắn, Châu Bách Chi sẽ không lịch sự gõ cửa. Người duy nhất chỉ có thể là Lục Đình mà thôi. Chẳng hiểu sao, hắn lại không muốn Lục Đình chạm mặt. Theo lý mà nói, hắn phải coi trọng Lục Đình hơn là một người hầu như Phùng Nghiêu, nhưng không biết vì lẽ gì mà hắn sợ Phùng Nghiêu sẽ buồn.

"Đứng im đó."

Mộ Thiên Tầm mở cửa ra, không có ý định cho người đi vào. Thân thể Mộ Thiên Tầm cao lớn, hoàn toàn chắn ngang, dù Lục Đình có muốn cũng không nhìn thấy tình huống phía trong. Lúc nãy cậu đã thấy Phùng Nghiêu đem bữa khuya đi vào và hơn một tiếng rồi em chưa ra. Trong lòng Lục Đình dấy lên ngọn lửa nhỏ của sự không cam lòng. Lần trước trên du thuyền, bữa ăn của hai người họ cũng bị phá vỡ bởi cái têm Phùng Nghiêu. Dù Mộ Thiên Tầm đã giấu đi tất cả nhưng từ những biểu hiện của hắn, Lục Đình vẫn nhận ra hắn rất quan tâm người này - một đầu bếp nho nhỏ không chút hấp dẫn.
"Lục tiên sinh làm gì ở đây? Khuya rồi, sao cậu không đi ngủ đi."

Mộ Thiên Tầm tinh ý nhận ra Lục Đình xịt nước hoa, chính là mùi hương mà hắn thích nhất, trên người còn cố ý mặc một chiếc áo sơ mi chất liệu khá mỏng. Rõ ràng không hề có ý định đi ngủ mà muốn đến đây câu dẫn hắn thì hơn. Hiển nhiên Mộ Thiên Tầm rất hào hứng. Hắn đang đào tường Châu Bách Chi trong chính căn nhà của hắn. Cảm giác này mới kí©h thí©ɧ làm sao.

"Thật ra tôi chợt nhớ ra mình chưa đưa bài tập cho em gái Mộ thiếu đây, nên mới muốn nhờ ngài đưa dùm. Không biết, tôi vào trong có tiện không?"

Một cái lý do không thể nào sứt sẹo và vô lý hơn. Lục Đình chẳng hề che giấu ý tứ câu dẫn của mình mà Mộ Thiên Tầm cũng không có ý từ chối. Hắn còn đang nghĩ tới vòng eo của Lục Đình dưới lớp áo sơ mi mỏng, chắc hẳn là thon gọn và xinh đẹp lắm đây. Chẳng xương xẩu gầy gò như của Phùng Nghiêu. Cái tên Phùng Nghiêu vừa chợt lướt qua đầu, Mộ Thiên Tầm liền nhíu mày không vui. Dạo gần đây, Phùng Nghiêu rất hay xuất hiện và quấy phá tâm trạng của hắn. Mỗi khi hắn tìm tình nhân đều không tận hứng, vì nhìn bóng lưng của bọn họ hắn lại nhớ Phùng Nghiêu như điên. Hai hình ảnh cứ chồng lên nhau một cách ăn khớp, dù bóng lưng của Phùng Nghiêu gầy gò chẳng đẹp bằng của người khác.
Mộ Thiên Tầm lại không muốn cho Lục Đình bước vào phòng nữa.

Phùng Nghiêu vẫn im lặng nhìn ngón chân rồi ngón tay mình. Em không cố ý nghe lén đâu mà họ nói chuyện cũng không nhỏ nên toàn bộ câu chuyện em đều nghe hết rồi. Hoá ra Lục tiên sinh muốn một chân đạp hai thuyền. Tất nhiên đó nó sẽ xảy ra trong tiền đề cậu chủ em cho phép chuyện đó. Dù sao, Phùng Nghiêu chắc chắn rằng cả Châu Bách Chi và Mộ Thiên Tầm đều chỉ muốn chơi mà thôi.

Đặc biệt là cậu chủ em, diễn ra bộ dáng thâm tình xuất sắc tới nỗi, Phùng Nghiêu suýt nữa thì tin Châu Bách Chi thật lòng. Tất nhiên chẳng có ai có thể khiến con ong dạo ngàn bụi hoa tự nguyện dừng lại cả. Nơi đây có đầy camera, hẳn là cậu chủ em đang quan sát và hóng hớt xem câu chuyện sẽ diễn ra theo hướng nào.

Lục Đình sẽ chọn ai? Sẽ rơi vào lưới tình của ai? Hay Lục Đình cũng chỉ mang tâm thế đùa vui một chút!?
Thú vui của người giàu em hiểu không nổi mà cũng không muốn hiểu. Em chỉ thắc mắc là tại sao Mộ Thiên Tầm lại chần chừ không muốn cho Lục Đình vào phòng.

Đúng vậy, chần chừ. Đây vốn dĩ là từ không hợp phong cách của Mộ Thiên Tầm. Hắn luôn là người quyết liệt và tuyệt đối sẽ không suy nghĩ quá nhiều trong mấy vấn đề chả mấy quan trọng này. Tình nhân, chuyện giường chiếu...tới thì làm thôi. Nếu hắn thật sự chi li tính toán em sẽ không bao giờ có cơ hội làm "người yêu" của hắn.

Ấy thế mà lần này Mộ Thiên Tầm lại từ chối Lục Đình. Phùng Nghiêu không hiểu. Hắn tốn bao công sức chọc tức cậu chủ chỉ để nói mấy câu không mặn không nhạt thế thôi sao. Em thật mong hắn có thể để cho Lục tiên sinh vào đây, để em quang minh chính đại mà đi ra. Em đoán là Lục Đình cố ý tới để xem em, cười nhạo em, hoặc là thị uy gì đó. Không thể phủ nhận, người em yêu theo đuổi cậu ta một cách mãnh liệt, cho cậu ta những điều mà em hằng mong ước.

Một giây phút nào đó, Phùng Nghiêu thật sự ghen tị với Lục Đình. Nhưng em lại hiểu rõ em sẽ chẳng bao giờ có được những điều đó. Mộ Thiên Tầm sẽ chẳng yêu em cũng chẳng vì em làm nên những buổi hẹn hò lãng mạn như cách người yêu thường làm với nhau. Nên em có buồn cũng chỉ là buồn đôi chút. Có lẽ ngay từ đầu, Phùng Nghiêu đã không trông mong quá nhiều vào Mộ Thiên Tầm.

Đợi em ngủ gà ngủ gật trong mớ suy nghĩ của mình thì Mộ Thiên Tầm cũng tiễn được người về. Hắn suýt nữa thì cáu gắt với Lục Đình, chỉ vì muốn giữ Phùng Nghiêu ở lại phòng đêm nay. Ừ...hắn điên rồi...

Lúc Mộ Thiên Tầm đóng cửa đi vào thì thấy Phùng Nghiêu đang nhắm mắt và gục đầu xuống. Trong khoảng thời gian hai người "quen nhau", hắn phát hiện tình nhân hờ này của mình có thể ngủ với bất cứ tình huống địa bàn nào... Em có vẻ rất mệt. Mộ Thiên Tầm không biết dạo này Phùng Nghiêu mất ngủ rất nặng, giấc ngủ cứ chập chờn và em mơ về hắn. Quả thực nói đó là ác mộng cũng không ngoa.

Vết thương trên trán đã khô máu lại, nhưng Mộ Thiên Tầm cũng thấy chói mắt. Chợt hắn có chút hối hận. Phùng Nghiêu chẳng có gì, khuôn mặt của em cũng chỉ thanh tú dễ nhìn, không nên bị hủy. Ít nhất lúc lên giường hắn cũng không muốn nhìn thấy một vết sẹo.

"Này tỉnh dậy đi."

Phùng Nghiêu dụi mắt, nhận ra trong phòng chỉ có Mộ Thiên Tầm và em.

Lục Đình đâu rồi!?

"Lục tiên sinh..."

Em định hỏi là Lục tiên sinh đang tắm sao!? Nhưng trong nhà vệ sinh không có tiếng nước.

"Hừ!!! Tôi **** cậu mà còn cần người thứ ba làm khán giả nữa sao? Phùng Nghiêu, sở thích cậu cũng kì lạ quá nhỉ!?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.