Chương trước
Chương sau
Mộ Thiên Tầm cười cợt rời đi khi phát hiện mình đã đoán đúng tâm ý của đối thủ một mất một còn. Hắn nghĩ về người mà mình vừa cưỡng ép có một nụ hôn vào mấy ngày trước -một thầy giáo họ Lục không gì đặc biệt. Nhưng vô tình lại trùng khớp với gu người tình của cả hắn và Châu Bách Chi.

Ai mà ngờ Châu Bách Chi lần này lại động tâm. Mộ Thiên Tầm cười khà khà, trong lòng nhộn nhạo những kế hoạch đen tối xấu xa. Hắn lấy điện thoại nhắn tin cho một số quen thuộc, là một dãy số không được lưu tên.

Đêm đó, Phùng Nghiêu xuất hiện tại khách sạn cao cấp nhất nước A, trên căn phòng xa hoa nhất, lộng lẫy nhất cũng xa vời và phù phiếm nhất. Đáng lẽ với thân phận của mình, em sẽ không bao giờ được đặt chân vào đây với tư cách như một chủ nhân.

Phùng Nghiêu lặng lẽ nhìn khói thuốc lượn lờ trong phòng. Trái tim mệt mỏi và nặng trĩu của em càng thêm chán nản.
"Đến rồi sao bảo bối? Còn giận tôi sao? Đừng giận tôi mà. Hôm đó tôi chỉ lỡ uống say mà thôi."

Mộ Thiên Tầm dập tắt điếu thuốc đắt tiền, phả một làn khói vào mặt người đối diện. Hắn vẫn cợt nhả và trêu đùa như trước. Khói thuốc có lẽ đã che đi nỗi buồn trong mắt Phùng Nghiêu.

Thật ra Phùng Nghiêu thấy hắn không cần giải thích. Không một thứ rượu nào có thể làm nam nhân say và đi hôn một người mà nam nhân không muốn. Huống chi kẻ đó lại là Mộ Thiên Tầm.

Mộ Thiên Tầm cố ý tiếp cận, tán tỉnh và hôn Lục tiên sinh trước mặt Châu Bách Chi để chọc tức cậu chủ. Như cách hắn vẫn làm trước đây. Chỉ khác duy nhất ở một điểm là cách đây hơn một tháng hắn vừa tỏ tình với Phùng Nghiêu. Cả hai đang trong mối quan hệ yêu đương, ừ thì chắc chỉ riêng em nghĩ vậy.
Phùng Nghiêu không thể thở nổi khi em nhìn thấy người mình yêu hôn người con trai khác. Em biết Mộ Thiên Tầm không xem trọng em, càng không xem mối quan hệ này ra gì. Nhưng lúc hắn dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn em, em vẫn động lòng. Em biết bao ngoài vẻ gai góc ấy chỉ là một nam nhân cần yêu thương.

Phùng Nghiêu chưa từng mong bản thân sẽ là bến đỗ của riêng Mộ Thiên Tầm, em chỉ là muốn san sẻ chút hơi ấm cho hắn. Nhưng con người ấy mà, là sinh vật tham lam.

Khi cả hai bắt đầu cuộc tình này, Mộ Thiên Tầm mang tâm thế chơi đùa thử cái lạ. Hắn từng chơi qua không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, nên lần này muốn thử thứ tầm thường như Phùng Nghiêu. Hắn tinh ý phát hiện ra tên đầu bếp này thích mình từ lâu nên muốn vui đùa một chút. Còn em thì muốn nếm trải tình yêu cấm kị này, muốn thử cảm giác mà mình mong chờ từ bao lâu nay. Em muốn biết nụ hôn giữa những người yêu nhau sẽ thế nào, thức dậy buổi sáng bên cạnh Mộ Thiên Tầm sẽ ra sao.... Em thử một chút rồi lại tham luyến nhiều hơn. Cuối cùng phát hiện bản thân bị cháy rụi thành tro bởi thứ tình yêu này.
Mộ Thiên Tầm ấy thế mà nhịn được một tháng. Hắn cuối cùng cũng tìm được người khác. Phùng Nghiêu cứ tưởng đêm nay hắn sẽ đá em cơ đấy. Như đá những tình nhân khác. Vậy mà hắn vẫn có thể tìm một cái cớ sứt mẻ để dối lừa em. à không... Hắn chỉ đang đùa em thôi.

"Mộ Thiên Tầm, không cần miễn cưỡng đâu. Ngài đâu phải là người hay miễn cưỡng chính mình."

Mộ Thiên Tầm trong mắt Phùng Nghiêu tuy góc cạnh lạnh lẽo nhưng cũng tự do phóng khoáng hơn ai hết. Hắn chưa từng vì ai mà bó buộc bản thân. Mộ Thiên Tầm tự do như thế.

Phùng Nghiêu nhìn gương mặt hắn thật kĩ. Em cố gắng ghi nhớ từng đường nét như tượng tạc của người đàn ông điển trai này. Có thể ngày mai thôi, cái danh phận người yêu này sẽ không còn nữa. Thứ tình cảm hơn năm năm sao nói bỏ là bỏ. Nhưng tim em rất đau khi nhớ về hình ảnh đó.

Hình ảnh Mộ Thiên Tầm nâng cằm Lục tiên sinh hôn lên, đầy dịu dàng và ấm áp. Khác hẳn với Mộ Thiên Tầm như hoá thú ở trên giường. Những dấu vết bầm tím, cắn xé của những cuộc làʍ t̠ìиɦ thô bạo giữa em và Mộ Thiên Tầm vẫn còn đầy rẫy trên cơ thể Phùng Nghiêu. Bất quá, nó không che khuất được trái tim đã tan nát của em.

Phùng Nghiêu cũng thích một Mộ Thiên Tầm dịu dàng như thế. Mà có lẽ không kịp nữa rồi.

"Chúng ta chia tay được không?"

Phùng Nghiêu bình tĩnh nói lời chia tay. Theo một khía cạnh bình thường, nhìn thấy bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ thì hẳn là nên chia tay đúng không. Tiếc thay, Mộ Thiên Tầm không phải người bình thường. Hắn đanh mặt lại, nụ cười đọng trên môi cũng không còn nữa. Thay vào đó là nét vặn vẹo xấu xí của một tâm hồn mục nát với những ý nghĩ xấu xa.

Chát.....

Mộ Thiên Tầm dùng hết mười phần lực tát Phùng Nghiêu. Em loạng choạng một chút, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Cảm nhận được khoé miệng rách cùng với máu chảy ra làm Phùng Nghiêu tự hỏi.

Không biết Mộ Thiên Tầm đánh em với tư cách gì!?

Vì em là người dưới mà dám ngỗ nghĩnh ý của hắn!? Hay là hắn không muốn chia tay nên đánh em trút giận!? Hay nói đúng hơn, vì em đã đá hắn nên mới thẹn quá hoá giận!?

Nhưng bất kể vì lý do nào, Phùng Nghiêu cũng không thể đánh trả Mộ Thiên Tầm. Em không mạnh bằng hắn, và em cũng chưa muốn chết. Hắn cũng như cậu chủ của em, sẽ hành hạ bất cứ kẻ nào dám chống đối mình, cho đến khi kẻ đó xin được chết mới thôi. Tự dưng Phùng Nghiêu có chút vui vẻ. Trong mối quan hệ em luôn dưới cơ thế này, cũng có lúc em làm hắn tức giận.

Tất nhiên sự vui vẻ nào cũng có cái giá của nó. Bàn tay to dày của Mộ Thiên Tầm bóp chặt cổ em cùng với lời chất vấn, như thể hắn muốn gϊếŧ em ngay lúc này, vì em đã động chạm đến tự ái của một thằng đàn ông.

Trước giờ chỉ có Mộ Thiên Tầm đá người ta.

"Mày vừa nói cái gì?! Mày nghĩ mày đủ tư cách để nói ra lời này. Phùng Nghiêu, mày đang ảo tưởng sao!?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.