Lời này nghe qua cứ như trào phúng, nhưng đúng là Liễu nhị công tử chưa từng nghiên cứu nghiêm túc về độc trùng, có thể chuẩn bị đầy đủ cẩn thận như vậy hoàn toàn nhờ vào tin tức tình báo của quân đồn trú Tây Nam.
Rất nhiều binh sĩ từng giao thủ với Ô Mông Vân Du đều không thể quên nổi cây roi độc màu lam có thể tách rời rồi lập tức nhập lại của hắn, Liễu Huyền An lật xem hết một tập miêu tả dày cộp kết hợp với lời kể của mọi người, đưa ra suy đoán: "Chắc là một loài trùng dạng mảnh như dây thừng."
"Như vậy đúng là dễ giải thích hơn." Lương Thú hỏi, "Nhưng cụ thể là loại trùng nào?"
"Độc trùng màu lam có vỏ ngoài cứng rắn, tốc bộ bay cực nhanh." Liễu Huyền An nói, "Để ta ngẫm lại một chút."
Sau đó y ngồi an vị trên ghế bắt đầu tập trung suy nghĩ. Có hộ vệ không hiểu bèn nhỏ giọng hỏi: "Liễu nhị công tử đang làm gì thế?"
"Tìm sách." A Ninh trả lời, "Có vài cuốn sách không thường dùng nên bị vùi sâu xuống dưới, phải tìm lâu hơn một chút."
Hộ vệ: "..."
Vẫn không hiểu, nhưng nghe cũng đủ chấn động.
A Ninh lại cảm thấy thế này bình thường thôi, bởi vì số sách công tử nhà mình xem qua thật sự quá nhiều, nhiều như núi, không thể ném lung tung vào cùng một chỗ được đúng không, cho nên phải dựng một tòa Tàng Thư Lâu trong ba ngàn thế giới mới hợp lý... Nhất định là hợp lý hơn cung điện có ao nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188478/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.