Từng bước chậm chạp đi đến chỗ của Tấn Triệt nước mắt cô tuông trào như mưa rào xuống đôi gò má trắng bệch cùng với môi run run lên cô lao xuống ôm lấy cả người anh toàn là máu đang chảy ra giọng run rẫy khó khăn mà gọi:
"Tuấn... Tuấn Triệt à... anh sao vậy... anh mau tỉnh lại đi mà..."
Bàn tay anh chạm vào mặt anh mà gọi tay còn lại không ngừng run rẫy mà ôm anh, Tuấn Triệt như nghe thấy tiếng gọi của cô thì anh mơ màng tỉnh lại đưa đôi mắt đau lòng mà nhìn cô, tay anh cũng nâng lên đầy máu mà chạm vào khuôn mặt cô yếu ớt lên tiếng:
"Uyển... nhi... em đừng khóc... như vậy sẽ... sẽ không tốt cho sức khỏe đâu... ngoan đừng khóc... em như vậy... anh rất đau lòng..."
Cô đưa tay nắm lấy tay anh thật chặt ghì chặt vào má lạnh của mình mà nói:
"A Triệt... xin lỗi anh... à đúng rồi anh chờ em để em gọi người..."
Dương Nhược Uyển nhớ ra anh cần phải cấp cứu thì cô nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh định lên tiếng gọi thì anh lại nói:
"Uyển nhi... anh không xong rồi... hứa với anh em phải... nhất định phải hạnh phúc..."
"Không... không đâu bọn họ nhất định sẽ cứu anh mà... A Triệt em xin anh đừng làm em sợ mà..."
Cơ thể anh yếu dần hơi thở và giọng nói của anh nó cũng khômg thể tiếp tục nữa, ánh mắt thâm tình anh nhìn cô đang đau lòng mà nói, sau đó thì anh lại lắc đầu mỉm cười nói:
"Ngoan... nhất định... em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-nuoi-ta-yeu-em/2837490/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.