Sở thị nói: “Vẫn là đứa nhỏ Phúc nhi này có biện pháp, chúng ta đều rối loạn đầu trận tuyến.”
Vương Thiết Tỏa hỏi: “Phúc nhi, nếu nãi nãi con ăn xong rồi còn muốn qua bên kia thì làm sao?”
Vương Phúc Nhi nói: “Nãi nãi của con không phải muốn đi đến huyện.”
Hả? Vậy thì vì sao làm ầm ĩ như vậy hả? Bọn họ không rõ.
Vương lão đầu nói: “Còn không phải muốn lấy lại uy phong trước kia sao? Đã nói không cho các ngươi khuyên, các ngươi còn càng khuyên càng mạnh hơn.” Sống chung nhiều năm như vậy, phụ nữ của mình là cái đức hạnh gì ông còn không biết sao. Để cho bọn họ không cần khuyên, bọn họ vẫn cứ không nghe, còn không hiểu chuyện bằng Phúc nhi, thật là.
Mấy con trai và con dâu đều có chút cười khổ, lão cha nói thì đơn giản, nhưng mà nếu thật sự mặc kệ nương bị đói, bọn họ cũng gánh vác không nổi cái thanh danh này. Trần Cường Tử để lão nương mình tươi sống chết đói, lúc trước không ai nói gì, hiện tại thì tốt rồi, mấy khuê nữ và con trai của hắn không gả ra được, cũng không thú được nhi tức. Nhà khác người ta cũng có ánh mắt, ngươi ngay cả chính lão nương của mình cũng có thể tươi sống đói chết, vậy nếu thực sự cưới khuê nữ của ngươi, cùng một cái đức hạnh như ngươi, vậy thật đúng là khó mà nói mệnh của mình rồi.
Đương nhiên, có công công và bà bà như vậy, làm nhi tức chịu tội rất nhiều, cho nên mấy đứa nhỏ nhà Trần Cường Tử đến bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-nha-nong/1565137/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.