Chương trước
Chương sau
Triệu gia ở Tú Thủy trấn bày tiệc rượu đãi khách ba ngày, có thể coi như là một chuyện vui lớn ở Tú Thủy trấn, chẳng qua Tống gia cũng chỉ đi ăn một bữa cơm vào ngày chính. Thời gian khác cũng chưa đi, mấy ngày này còn phải trôi qua theo lẽ thường. Thời điểm tiết Trung thu, cả nhà Tống gia đều cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, tối hôm đó còn cùng nhau ngắm trăng, Tống Viễn Chí nói: “Năm nay chúng ta nhiều thêm một người, về sau người sẽ càng ngày càng nhiều.”
Tống nãi nãi thì cảm thấy nếu hai đứa nhỏ sớm viên phòng, nói không chừng thì nhiều thêm được hai người rồi, chỉ là nói như vậy, lúc này mà nói ra thì sẽ không vui, dù sao sang năm cũng có, mình vẫn còn chờ đợi được.
Thời điểm mùa thu là mùa thu hoạch, dược liệu trong dược điền cũng phải thu vào, Tống Viễn Chí đi qua bên dược điền kia bận rộn, Tế An Đường liền giao cho Tống Trường Khanh, cả hai người đều bận rộn chết đi được.
Mà bản thân Lí thị và Vương Phúc Nhi cũng phải bận rộn thu địa tô đồ cưới, Lí thị đối với đồ cưới của nhi tức, từ trước tới nay là một câu cũng không hỏi, tùy Vương Phúc Nhi xử lý.
Vương Phúc Nhi vẫn là dựa theo biện pháp trước kia mà thu địa tô vào, chẳng qua lương thực cũng không có bán hết, mà để lại một phần.
Triệu cữu công bên kia truyền đến tin tức tốt, Triệu Minh Vũ trúng nhị giáp tiến sĩ, lão Triệu gia rốt cuộc ra một vị làm quan, tin tức này là thực phấn chấn lòng người. Ít nhất là Triệu thị bị người khác bỏ qua thì cao hứng nhất, Tống nãi nãi cũng cao hứng, có thân thích làm quan, mặc kệ xa gần, cũng mới có lợi với nhà mình. Lúc này, để cho Lí thị an bài tặng lễ rất nặng, đến lúc đó kêu người đưa đến huyện, cũng là giữ mặt mũi cho cháu dâu. (Nhị giáp: Ðời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giáp để chia hơn kém. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là giáp bảng. Nhất giáp chỉ có ba bậc. (1) Trạng nguyên, (2) Bảng nhãn, (3) Thám hoa gọi là đỉnh giáp.
Tống nãi nãi thấy thân gia Triệu gia có người làm quan thì trong lòng cũng có chút không thoải mái. Nhớ năm đó bà và vị nãi nãi Triệu gia kia đều có chút ganh đua so sánh, hiện tại tuy rằng Triệu gia nãi nãi đã qua đời, nhưng mà trong lòng vẫn là có chút so sánh. Nay biểu ca của cháu dâu mình thành công làm quan, tốt xấu gì cũng là một cái an ủi không phải sao? (Triệu gia nãi nãi này chính là bà nội của Triệu Thư Lâm không phải Triệu thị bà nội của Vương Phúc Nhi)
“Nếu cách không xa, nói không chừng nãi nãi của con sẽ để cho chúng ta đi.”Lí thị cười nói, tâm tư của bà bà mình làm sao bà không biết, liền cười nói với Vương Phúc Nhi.
Vương Phúc Nhi nói: “Nương, vậy may mắn là cách khá xa, nếu cách gần, có lẽ quan hệ này ngược lại không có tốt như vậy đâu, chúng ta bên này khẳng định phần lớn đều là có việc cầu người ta, mà cầu nhiều, có lẽ sẽ phiền.”
“Con nói rất đúng, cho nên chúng ta đây không xa không gần là tốt nhất, chúng ta cũng không có yêu cầu bọn họ cái gì, tục ngữ nói đúng, vô dục mới bền, cứ như vậy là tốt nhất. A, không phải nói, vị biểu ca kia của con cũng sắp đón dâu sao? Cưới là nhà ai hả?”
Vương Phúc Nhi nói: “Biểu cữu mẫu coi trọng là thiên kim Huyện lệnh, nói là đã đính hôn, chỉ chờ biểu ca trúng cử, thì thành hôn, con thấy cũng sắp rồi.”
“Vậy tặng lễ đều cần phải thêm một tầng, tránh cho phải đưa hai lần.” Lí thị lại phân phó hạ nhân bỏ thêm một tầng đồ đạc, nói với Vương Phúc Nhi: “Con cũng phải bớt thời gian trở về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, ta đoán có lẽ thân gia bên kia cũng nhiều việc.”
“Đa tạ nương, vậy con sẽ không khách khí.” Vương Phúc Nhi nói.
“Con đứa nhỏ này, thân gia bên kia cách cũng không xa, con lại là đứa có chừng mực, ta cũng không phải là bà bà ác độc, còn không cho con về nhà mẹ đẻ. Được rồi, trong nhà cũng không có chuyện gì, con về xem đi, nếu không về được thì ở lại qua đêm cũng được, có muốn mang gì theo, thì nói với Hải Đường, đến lúc đó đều chuẩn bị xong.”
Vương Phúc Nhi trở lại nhà mẹ đẻ, Thích thị nói: “Sao lúc này con lại trở về hả? Con đã xuất giá rồi, cũng không thể tùy tùy tiện tiện về nhà mẹ đẻ chứ. Tuy rằng bà bà con không có nói gì, nhưng mà bản thân chúng ta phải làm tốt.”
“Nương, người xem người, lần này con trở về, là bà bà nói trong nhà có chuyện, để cho con trở về xem có gì cần hỗ trợ không. Người nhìn xem người, con mới trở về, người cũng đuổi con trở về.”
Thích thị nở nụ cười: “Con cái đứa nhỏ này, cũng là ở gần nhau, nhấc chân đã tới rồi, nữ tế của ta đâu, sao không cùng nhau đến?”
“Hắn đang bận rộn ở dược đường, nương cứ yên tâm đi, thật sự là bà bà để cho con về, chúng ta không có chuyện gì chứ?”
Thích thị nói: “Nói có việc thì coi như là không có việc gì, nói không có việc gì thì coi như là có việc.”
“Lời này sao lại nói vậy, rốt cuộc là có chuyện hay là không có chuyện gì hả?” Vương Phúc Nhi khó hiểu.
Thích thị nói: “Còn không phải Minh Vũ khảo tiến sĩ, chúng ta đều nói trực tiếp tặng lễ là được, nhưng nãi nãi và Đại bá mẫu bọn họ lại không đồng ý, nói muốn đích thân đi chúc mừng. Bằng không thì kỳ cục.”
Không phải hiện tại nãi nãi Triệu thị không có quyền lên tiếng sao? Cho dù là bà có làm ầm ĩ cũng không làm ầm ĩ được hình dạng gì sao? Đại bá mẫu Đinh thị có mấy người con trai con dâu nhìn chằm chằm, cũng sẽ không phát biểu được gì đi.
Thích thị nói: “Cái này vốn là tất cả mọi người đều không có đồng ý, thứ nhất là cách quá xa, thứ hai là ai là người đi tặng, thứ ba là, tất cả chúng ta cũng biết, trừ cữu công của con vui lòng chúng ta đi tới ra, thì người khác ai muốn chúng ta tới chứ, dù sao theo không kịp người ta. Chỉ là nãi nãi của con nói, bà cũng không sống được mấy năm nữa, nói không chừng đều sẽ chết bất cứ lúc nào, nên muốn gặp mặt đệ đệ mình một lần, bằng không bà chết không nhắm mắt. Thấy thế này, chúng ta còn tưởng rằng bà chỉ làm ầm ĩ trong chốc lát, kết quả hiện tại nãi nãi của con cũng đã mấy ngày không ăn cơm, chúng ta cũng không biết làm sao.”
“Nương, sao người không nói với con, nếu như con không trở về, có phải vẫn không nói cho con biết hay không?” Vương Phúc Nhi tức giận nói: “Như vậy hiện tại cha đang ở Vương gia thôn?”
Lão cha là người có hiếu, nhất định là đang dỗ nãi nãi rồi.
“Hiện tại con là con dâu người khác, chuyện bên này sao có thể đều cho con quản?” Thích thị nói.
“Cho dù con là con dâu người khác, cũng là thân khuê nữ của người và cha, cha con khẳng định lại là nơi trút giận. Nương, chúng ta đi Vương gia thôn, nếu nãi nãi muốn đi, vậy để cho bà đi, tránh cho đến lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì, cha con bị người ta nói thành bất hiếu.”
Nãi nãi Triệu thị là muốn dùng cơ hội này để xoay người đi, dù sao cháu trai của bà thành công làm quan, ấn theo tính cách Triệu thị, tất cả mọi người đều đối xử tốt với bà, thế nhưng chỉ vì mục đích này, còn tuyệt thực, thật sự là buồn cười. Ỷ vào hiếu tâm của người khác đối với ngươi, là có thể bắt bí lừa gạt nhân tâm, thật quá đáng đi.
Thích thị nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được, cha con cũng đã đi thật nhiều ngày, trong lòng ta cũng lo lắng, ài.”
Đã đi thật nhiều ngày, cũng không nói một tiếng với mình, nương à, rốt cuộc người nghĩ gì vậy hả.
Vương Phúc Nhi và Thích thị vội vàng ngồi xe đi Vương gia thôn, đương nhiên là thẳng đến nhà cũ. Trong phòng ồn ào một đống người, mọi người đều đang thay nhau khuyên Triệu thị ăn chút gì đó, Vương Phúc Nhi cảm thấy như thế này thì giống như là nuông chiều tật xấu của bà. Vương lão đầu lại nói: “Để cho bà ta bị đói đi, một bó tuổi to còn muốn làm việc này, làm cho mọi người cũng không sống yên ổn. Lúc trước nên hưu bà ta, xem bà ta còn có mặt mũi làm ầm ĩ hay không.”
Mấy con trai lại ở một bên khuyên Vương lão đầu không nên tức giận, nương cũng chỉ là muốn đi qua chỗ cữu cữu, cũng không có ý tưởng khác. Nếu không để cho nương đi đi.
Vương lão đầu nói: “Đi? Ta thấy bà ta là ngại cuộc sống này quá như ý, các ngươi cũng đừng quan tâm bà, để cho bả tự nháo đi, càng quan tâm thì bả sẽ càng nháo.”
Vương Phúc Nhi cảm thấy lão gia tử nói có lý, có vài người thì chính là như thế này, ngươi càng khuyên, thì bà càng mạnh hơn, không ai khuyên, bà cũng không có sân khấu để biểu diễn.
Mọi người nhìn thấy Vương Phúc Nhi về đây, đều lên tiếng chào hỏi, Vương Phúc Nhi nói với Vương lão đầu: “Gia gia, nếu nãi nãi muốn đi qua cữu công, vậy để cho bà đi đi, trấn trên cũng có tiêu cục, nói một tiếng với tiêu cục, tự nhiên sẽ có người đưa đi qua, nãi nãi, người nghe được không? Nếu người thật sự muốn đi, con đây có thể an bài.”
Trong lòng Triệu thị lại tức giận, bà chẳng qua là muốn làm ồn ào như vậy, để cho lão nhân chết tiệt và mấy con trai con dâu vẫn tôn trọng mình giống như trước đây, không thể giống như bây giờ cái gì cũng không quan tâm mình. Còn có lão nhân chết tiệt này, thế nhưng muốn hưu mình, hiện tại đệ đệ mình đều có tôn tử có tiền đồ, còn không cho mình sắc mặt hoà nhã, nếu không bà nháo đi đến huyện làm gì?
Nói một ngàn nói một vạn, Triệu thị chính là muốn lấy lại địa vị của mình trong nhà này, chẳng qua nha đầu Phúc nhi kia có phải là khắc tinh của mình hay không? Nhìn xem, lời nói này, để cho mình đi một mình, nếu mình thật sự đi một mình, vậy còn không phải bị người ta chê cười chết? Nói thật ra thì, lần trước đi bên kia, thì cả người bà không được tự nhiên, bà cũng không muốn đi lần thứ hai đâu. Đệ muội và cháu dâu đều là bộ dáng khinh người, nếu bà đi một mình, thật đúng là càng bị người xem thường.
Triệu thị lập tức đứng lên, nói: “Ta đều lớn từng tuổi này rồi, các ngươi thế nhưng để cho ta đi một mình? Rất không có lương tâm, mấy đứa bọn ngươi đều là nhi tử của ta, các ngươi đối với nương các ngươi như vậy, không sợ thiên lôi đánh xuống hả?”
Vương Phúc Nhi cười nói: “Không phải nói Đại bá mẫu cũng muốn đi theo cùng sao? Vậy để cho hai người Đại bá mẫu và nãi nãi cùng đi, thế nào?”
Đại bá Vương Kim Tỏa vội nói: “Phúc nhi, con đừng nghe Đại bá mẫu con nói mù quáng lung tung, chúng ta cũng giáo huấn bà ta rồi, bà ta không đi nữa.”
“Vậy trừ bỏ Đại bá mẫu, còn có ai nguyện ý đi, nãi nãi, người hỏi một câu?” Vương Phúc Nhi nói.
Triệu thị nhìn một vòng người, đều không có ai tỏ vẻ nguyện ý đi, lúc này, còn phải sửa sang ruộng đất, bận rộn không chịu nổi, nào có thời gian rỗi kia mà đi theo? Càng đừng nói ở chỗ đó lạ nước lạ cái, ngốc ở nhà của mình còn không tốt hơn à, đi chỗ khác làm gì, qua khoảng thời gian này, cũng tới lễ mừng năm mới rồi.
Triệu thị trực tiếp muốn khóc tang, Vương Phúc Nhi nói: “Nãi nãi cũng đừng khóc, người tiêu cục cũng không phải chưa từng hộ tống chỉ một người đi, chỉ cần trả tiền thật nhiều. Trên đường cũng không có nguy hiểm gì, còn chăm sóc người thật tốt, chúng ta muốn đi đâu cũng sẽ tự nguyện chú trọng. Nếu mọi người cũng không nguyện ý đi, mà nãi lại rất muốn đi, con sẽ để cho tôn nữ tế của bà nói chuyện rõ ràng với người của tiêu cục, cam đoan sẽ chăm sóc người thật kỹ, được không? Người đừng lo lắng phí dụng gì đó, người là nãi nãi của con, chút hiếu kính ấy thì con vẫn trả được, người thấy thế nào?”
Triệu thị bị buộc là nói không ra lời, chỉ trực tiếp kêu khóc, Vương Phúc Nhi nói: “Nãi nãi, đường xá xa xôi, người cũng đừng khóc không có lực, chút khí lực này chúng ta phải giữ để đi đường, người nói đúng không? Nãi nãi, người muốn đi ngày nào, con bảo đảm an bài thật tốt cho người. A, đúng rồi, lúc này phải đi đường xa, ngày hôm nay bị đói cũng không được, sao con nghe nói nãi nãi cũng mấy ngày không có ăn cơm rồi? Cái này cũng không được, không ăn cơm thì không có khí lực, chúng ta ít nhất phải ăn cho no có đúng hay không? Bằng không lúc này đói bụng, tiêu cục người ta còn không nhận lấy đâu, sợ xảy ra ngoài ý muốn. Được rồi, hiện tại nãi nãi nên ăn một chút gì đi, chúng ta đi an bài chuyện đi cữu công bên kia. Tứ Bảo ca, có phải đã chuẩn bị gì đó cho nãi nãi mình hay không, đều bưng lại đây, phải ăn no, để cho nãi nãi chúng ta cũng sớm xuất phát một chút.”
Vương Tứ Bảo đã sớm nhanh nhẹn đi bưng cơm đến, Vương Phúc Nhi thấy Triệu thị nuốt nước miếng, quả nhiên là nhịn không được rồi.
“Được rồi, chúng ta đều đi ra ngoài đi, để cho nãi nãi chúng ta yên tĩnh ăn cơm, đến lúc đó chúng ta cũng dễ an bài.” Triệu thị là một câu cũng không có đến phiên bà nói, mọi người đã bị Vương Phúc Nhi đuổi đi ra ngoài, hay rồi, lúc này thanh tĩnh, chỉ còn lại có một mình Triệu thị, nhìn thức ăn, rốt cuộc là ăn hay không đây?
Bên ngoài, mọi người đi ra rồi, mấy người đều nói, vẫn là Phúc nhi có biện pháp, Vương Phúc Nhi cảm thấy, đây đều là thói quen, thật sự là càng khuyên thì bà càng mạnh hơn, ngươi không khuyên, tùy bà, ngược lại là bà không có biện pháp. Nàng cũng không phải là đứa ngốc ngoan ngoãn, đối Triệu thị cũng không có cái loại hiếu kính trong khung này, cho nên cũng phóng khoáng, nhưng mà những người như bọn họ thì không phải, thật đúng là sợ Triệu thị bị đói thì có chuyện, đến lúc đó bị người trạc cột sống.
Vương Nha Nhi đã chạy tới nhỏ giọng nói với mọi người: “Vừa rồi con vụng trộm đi nhìn, nãi nãi đã bắt đầu ăn, ăn cũng nhanh nữa.”
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, có thể ăn được thì tốt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.