Dù đã qua vài ngày nhưng thỉnh thoảng cô vẫn mơ thấy giấc mơ kia, câu trả lời lấp lửng cùng nụ cười mỉm u buồn ấy khiến cô bứt rứt trong lòng, hình ảnh Vân thường bắt gặp nhất lúc 1-2 giờ sáng chính là cảnh Hân lặng lẽ ngồi khóc, tình trạng ấy diễn ra đến ngày thứ 3, lúc Hân vừa giật mình tỉnh giấc, cô chậm rãi ngồi dậy, tim đập nhanh khiến cô cảm thấy khó thở. Bỗng bên cạnh có tiếng xột xoạt, Vân đưa tay ôm lấy cô từ đằng sau, Hân cảm thấy hơi áy náy vì đã đánh thức Vaan, em để cô tựa vào lòng ân cần hỏi han giúp cô điều chỉnh lại nhịp thở, hai người cứ như vậy cho đến khi Hân bình tĩnh tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Vân vẫn lặng lẽ bên cạnh vỗ về Hân, đến hửng đông em rời khỏi phòng ngủ, cả một đêm thức trắng.
Sau khi tỉnh giấc, như thường lệ Vân hỏi cô đêm qua có ngủ lại được không, nhờ có em mà cô đã ngủ lại được, Vân cười hôn má cô rồi bắt đầu dọn thức ăn lên bàn, dùng xong bữa sáng Vân nói có một nơi em muốn dẫn cô đến, thế là cả hai chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nơi cần đến khiến cô khá bất ngờ, đó chính là nghĩa trang ở quê.
Phải mất vài tiếng để đến nơi, trên đường đi Vân không nói gì nhiều lắm, lúc bước xuống xe Vân dắt tay cô đến lăng mộ của dòng họ em, cả hai dừng lại trước một phần mộ, tấm bia đá cũ kĩ, không có di ảnh mà chỉ có một dòng kí tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-dia-chu/3155730/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.