7.
Tôi ngày nào cũng video call nói chuyện với Thẩm Mộng Ảnh.
Có thể thấy được phần diễn của bà trong phim này rất nặng.
Mặt bà trông rất mệt mỏi, có điều ánh mắt sáng rực rỡ.
Bà rất thích bộ phim này, bà xem nó là một đứa con khác của mình.
Cũng may sáu năm nay bà dựa vào ‘đám con’ của mình để đi tới hôm nay.
“Mẹ, con tin mẹ có thể làm được, mẹ giỏi nhất!!”
Thẩm Mộng Ảnh cười nói, nghe giọng của tôi thì đã thấy hết mệt mỏi.
Nói tôi phải ngủ sớm một chút, nếu không sẽ không cao.
Lần gọi điện nào bà cũng đợi tôi tắt máy trước.
Tôi đột nhiên nghĩ đến, người cúp máy sau là người yêu nhiều hơn.
Cho nên tôi muốn tắt máy sau.
“Mẹ tắt máy trước đi!”
Thẩm Mộng Ảnh khó hiểu.
“Trong đầu nhỏ của con lại nghĩ cái gì nữa thế?”
Tôi lắc đầu không chịu nói ra.
Trong giây phút tắt máy kia, trên màn hình cứ như có dòng chữ viết
Con rất yêu mẹ.
Không để tôi đắm chìm trong tình yêu mẹ con với Thẩm Mộng Ảnh bao lâu thì Tiếu Nhu gõ cửa.
“Nhiên Nhiên nói chuyện với mẹ xong chưa? Dì có thể vào không?”
Tôi gật đầu.
“Dì Tiếu vào đi.”
Có vẻ như Tiếu Nhu muốn nói chuyện với tôi.
“Nhiên Nhiên, dì hỏi con một câu, sao con vẫn gọi ba là chú Cố thế?”
Tôi nghiêng đầu.
“Sao con không được gọi ông ấy là chú Cố?”
Tiếu Nhu nghẹn họng.
“Con nên gọi ông ấy là ba, nếu con gọi ông ấy là ba thì ông ấy sẽ vui lắm.”
? Tôi đâu có quan tâm ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-nu-phu-doc-ac/4160775/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.