Trịnh Đức Bình lười, lười đến cùng cực, lười đến nói cũng chả buồn nói.
Trịnh Kỳ và Quan thị người khéo miệng trong thiên hạ, thế mà lại sinh ra một thằng con thích giả vờ câm điếc.
Quan thị chê thói xấu nói chuyện trên bàn ăn của Trịnh gia, Trịnh Đức Bình cũng đỡ mệt – cậu nhóc từ nhỏ đã không thích nói chuyện. Đừng nói là ăn cơm, chỉ khi nào nhai nuốt mới mở mồm, muốn cậu khởi động công năng thứ hai của miệng mình thì hẳn sẽ rất tốn sức.
Vì thế Đỗ thị có nỗi lo thầm kín: “Hay là cha mẹ nó nói được, nên nói hết lời của thằng bé luôn rồi?” Sau đó ám chỉ Quan thị, có phải vì đã tìm một vài nhũ mẫu ít lời chăm sóc Đức Bình không? Kết quả thế nào? Trong nhà Trịnh gia thường xuyên xuất hiện cảnh lạ: Trịnh Đức Hưng và nhũ mẫu hai bên nhìn nhau, như thể hai cao nhân muốn quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm (phim có Lưu Đức Hoa, Triệu Vi đóng, công chiếu năm 2000),chẳng ai chịu mở miệng trước.
Nếu không phải Trịnh Đức Bình thấy cha mẹ, trưởng bối có thể vấn an, không nói lắp, thì có khi Trịnh Tĩnh Nghiệp đã lạm dụng chức quyền, kéo vài ngự y về nhà mấy lượt rồi.
Trịnh Đức Bình cảm thấy mình rất xúi quẩy, lúc nào cũng vậy. Lý tưởng lớn nhất cả đời cậu chính là làm một con ông cháu cha tự do tự tại, nằm ngủ ngon lành trên công lao của ông cha, trưởng thành sẽ được ấm chức – chuyện này cũng dễ thôi, ông nội là Tể tướng đương triều, cha còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-gian-than/4597513/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.