Bà Lan xoa xoa hai lòng bàn tay vào với nhau, nhìn cô gái đang ngồi trước mắt. Gần bảy năm qua đi, cô gái này đã thay đổi khá nhiều. Trút đi vẻ ngây ngô của thiếu nữ thay vào đó là nét đẹp của phụ nữ đã có con. Chỉ là ánh mắt trong veo dường như không hề thay đổi.
“Chuyện năm xưa là do bác làm sai. Bác không nên chưa phân biệt trắng đen phải trái đã vội vàng kết luận rồi hành động nông nổi. Bác xin lỗi cháu.”
“Mong cháu tha thứ cho bác.”
Nói xong bà Lan cẩn thận quan sát biểu cảm của Phạm Chi Dao, bà như nín thở chờ đợi phản ứng của cô.
Phạm Chi Dao nghe xong lời xin lỗi của bà thì thoáng ngạc nhiên. Vị phu nhân cao quý kênh kiệu cầm tiền bảo cô tránh xa con trai bà ra năm xưa, bây giờ lại cúi đầu cẩn thận từng li từng tí nói lời xin lỗi với cô.
Bà ấy thật sự xin lỗi cô, còn muốn nhận sự tha thứ từ cô. Phạm Chi Dao bỗng cảm thấy buồn cười, trên đường đi vào đây cô còn tưởng rằng mình sắp bước vào trận chiến.
Cô còn nghĩ bà ấy sẽ lại rút ra một tấm thẻ nữa vất lên bàn như xưa. Một là muốn cô bế con tránh xa khỏi cái đất thủ đô này đừng để con trai bà bắt gặp rồi làm ảnh hưởng không tốt đến gia đình bà. Hai là cầm tiền rồi để Tiểu Hòa lại.
Nếu bà ấy làm như vậy, dù trong trường hợp nào thì nhất định cô sẽ không như xưa ngồi im chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-ga-cho-con-trai-bac-duoc-khong-phien-ban-2-/3568346/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.