Chương trước
Chương sau
Viện trưởng thấy gia đình bà Lan bước đến, vội vàng giục con trai mau chóng ra đón. Bà và bà Lan tuy chỉ là chị em họ, nhưng tình cảm trước giờ vẫn luôn thân thiết. Huống hồ gì, chồng bà ấy quyền cao chức trọng, con trai lại có năng lực hơn người, tất nhiên càng muốn giữ gìn cẩn thận mối quan hệ này.

Viện trưởng tươi cười nắm tay bà Lan, lên tiếng chào hỏi trước,

“Chị và cháu đã đến rồi. Mời mọi người vào tiệc.”

“Được rồi, còn bận như thế mà ra đây đón chị làm gì?”

“Đón chị thì làm sao mà bận được. Anh nhà chị hôm nay không đến sao?”

“Ôi, nay ông ấy bảo đi cùng hội đồng ngũ đi thăm cái địa đạo gì đó, chị cũng chẳng rõ.”

Bà Lan nói xong thì nhìn sang Lê Hoàng Quân đang đứng cạnh Đình Phong.

“Cái thằng bé này bao nhiêu năm nay mới chịu về. Thoắt cái đã hơn mười năm rồi.”
“Vâng, năm đó cháu mới học lớp 10, còn bây giờ con đã sắp 30 tuổi rồi.”

“Đã sắp 30 rồi à! Vậy đã vừa ý được cô nào chưa?”

“Cháu vừa mới về, phải là có ai vừa ý cháu không mới đúng.” Hoàng Quân cười dí dỏm trả lời bà.

Viện trưởng đẩy con trai,

“Mau chiêu đãi anh họ đi, đừng đứng đó nữa. Mẹ và bác Lan ra chỗ kia ngồi nói chuyện với mấy bác.”

Đình Phong và Hoàng Quân là anh em họ, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, nên từ nhỏ cũng đã hay chơi đùa cùng nhau. Bây giờ lâu ngày gặp lại, cũng muốn từ từ nói chuyện.

……

Khi hai người lại nói chuyện với mấy vị phu nhân, sau khi họ hỏi han xã giao một vòng thì bắt đầu mà khoe con khoe cháu. Nhìn mấy đứa trẻ con đứa thì chạy nhảy, đứa thì bi bô tập nói đang làm nũng trong lòng bà mình, bà Lan thở dài cái thượt.
"Chị Lan sao lại thở dài. Chị vẫn buồn vì con trai chưa chịu kết hôn à?’

Bà Lan lắc đầu, mắt vẫn nhìn chăm chú vào mấy đứa bé bụ bẫm,

“Không phải, nó chịu kết hôn rồi, nhưng con gái nhà người ta còn chưa chịu.”

Dạo này con bé Chi Dao ấy bận rộn, hai tuần nay bà không hẹn gặp được. Hỏi Đình Phong thì nó lại chẳng chịu lộ ra cái gì, chỉ nói là vẫn đang theo đuổi.

Không biết là nó đang làm cái gì nữa, mấy tháng rồi mà bà chẳng thấy hai đứa chúng nó tiến triển gì cả, khiến bà sốt ruột chết lên được.

Vị phu nhân ngồi bên trái liền tiếp lời.

“Đình Phong nhà chị Lan hạ mình theo đuổi mà cô ta còn không chịu. Có phải quá kiêu ngạo rồi không? Tôi thấy không khéo là đang giở chiêu lạt mềm buộc chặt.”

Mấy người khác liền xen vào tiếp lời.

“Đúng vậy, không thể tin được mấy đứa con gái thấp kém. Bây giờ lắm kẻ có nhiều trò để quyến rũ đàn ông giàu có lắm.”
“Đình Phong nhà chị lại là người có địa vị, phụ nữ lại càng tìm cách bò lên.”

“Tốt nhất chị phải cẩn thận. Gia cảnh cao quý như nhà chị, lại càng phải chú trọng môn đăng hộ đối.”

“Tôi có đứa con gái mới tốt nghiệp đại học, xinh xắn, tuổi tác cũng xứng đôi với…”

Nghe những lời nói không lải nhải không dứt của mấy người này, bà Lan nổi giận. Năm xưa bà ngu ngốc tin vào mấy lời như thế này nên bà mới đang chịu cảnh con dâu chưa có, cháu nội lại càng chưa thấy đâu. Mấy người này càng nói lại càng khiến bà bực mình.

Gia cảnh cao quý có giúp con trai bà có vợ không?

Môn đăng hộ đối có giúp bà có cháu nội không?

Bà Lan sẵng giọng.

“Con trai tôi chọn vợ như thế nào, tôi cũng tuyệt đối đồng ý. Tôi tin tưởng mắt nhìn của con trai tôi. Nó đâu có dễ bị người khác lừa gạt.”

Bà nhìn vị phu nhân có ý mai mối với con gái của bà ta.

“Con gái bà tốt đẹp thế, con tôi không xứng, vẫn nên tìm người khác môn đăng hộ đối hơn.”

Mấy vị phu nhân thấy bà Lan tức giận thì liếc mắt bảo nhau, rối rít xin lỗi rồi đi mất. Không ai muốn làm bà ấy cáu rồi liên lụy đến gia đình chồng con. Ông Trần Đình Quang tuy đã không còn giữ chức vụ trong giới chính trị, nhưng nhân mạch và mối quan hệ chằng chịt rộng lớn không phải là thứ mà họ có thể coi thường. Còn chưa kể đến những thủ đoạn quyết liệt của con trai bà ấy. Họ không dám tự tiện nghịch lửa.

Viện trưởng đưa cho bà Lan cốc nước cam,

“Sao chị bỗng dưng cáu thế. Thôi chị không muốn nhắc, thì để em kể chuyện nhà em cho chị nghe vậy.”

Viện trưởng đưa mắt tìm bóng dáng của Chi Dao, chỉ tay cho bà Lan nhìn theo.

“Con dâu lí tưởng của em kia kìa. Chị nhìn xem.”

Chi Dao! Sao con bé cũng đến buổi tiệc này. Bà quên mất không nhớ đến là con bé cũng đang làm việc dưới chỗ viện nghiên cứu của em họ mình. Bà Lan còn chưa kịp vui mừng khi bất ngờ gặp Chi Dao thì thấy giọng nói hưng phấn của viện trưởng.

“Chị thấy thế nào? Xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiền lành, có học thức, em rất thích cô bé này. Em định giới thiệu với Hoàng Quân. Em đã thăm dò rồi, cô bé này còn chưa có người yêu, em thấy hai đứa rất là xứng đôi.”

“Lát nữa em sẽ giới thiệu hai đứa chúng nó quen nhau, em thấy tính cách cô bé này nhã nhặn, Hoàng Quân thì điềm đạm, chắc chắn là sẽ hợp nhau.”

“Tốt nhất là năm nay tìm hiểu rồi có tình cảm, sang năm kết hôn, năm tiếp theo là em sẽ có cháu bế.”

“Chị nói có tốt không?”

Bà Lan nghe em mình huyên thuyên vạch kế hoạch cưới vợ mà lòng như bị ai cấu cho vài cái.

Giọng nói không tự chủ mà cao vυ"t hẳn lên,

“Không tốt!”

Lại có người muốn tranh con dâu của bà.

Bất kể là ai thì cũng đừng hòng cướp con dâu của bà. Là em bà cũng không được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.