“Đánh cô ta!” A Sùng nhả cục xương, lau mỡ trên miệng một cái,rốt cuộc hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc, hung ác nói, “Lão Hạ, đánhcô ta đi!”
“A ——” Tôn Hoài Mẫn la hét chói tai, nổiđiên đá Hạ Xuyên, vừa đá vừa la “Cứu tôi với”. Hạ Xuyên túm tóc cô ta,đưa mặt cô ta đến trước mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn bópgò má cô ta, Tôn Hoài Mẫn chỉ có thể la ú ớ, Thiệu Bân bên cạnh vội vàng nói: “Mấy người điên rồi à. Buông tay ra mau, mấy người muốn làm gì!”
Tưởng Tốn nhìn Tôn Hoài Mẫn chằm chằm, tay dùng sức, lạnh giọng nói: “Trướckia cô giả vờ thân thiết với tôi trước mặt Từ Kính Tùng, lợi dụng tôimượn cơ hội sống chung với anh ta, tôi nể mặt mẹ cô nên không so đo vớicô. Bây giờ anh ta bị truy nã là do anh ta gieo gió gặt bão, cái nàychứng minh pháp luật còn tác dụng với anh ta. Cô muốn tự chuốc lấy thìđi mà chuốc trước mặt anh ta, nhân tiện giúp tôi chuyển lời với anh ta,ngày vui vẻ không bao lâu nữa đâu, nhà họ Từ bọn họ chơi xong rồi.Khuyên cô một câu, cô muốn đổi họ Từ, vậy thì chờ chôn chung với họ đi!Còn nữa, mẹ nó tôi không nợ cô, cô ở trước mặt tôi chính là một đứa nãotàn!”
Tưởng Tốn buông tay ra, Hạ Xuyên trầm mặt: “Không đánh nữa ư?”
“Đủ rồi.”
Tôn Hoài Mẫn cuồng loạn: “Tao giết mày —— Tao giết chết mày ——”
Hạ Xuyên kéo tóc cô ta xuống, đột nhiên bóp cằm cô ta. Tôn Hoài Mẫn đau đến mức nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2030082/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.