Hạ Xuyên nói: “Nhảy!”
Tưởng Tốn nắm lấy cửa giữ vững thân thể, la to: “Anh nhảy cho tôi!”
“Đồ đàn bà lắm mồm cái rắm!”
Tốc độ xe không khống chế được, vừa quẹo qua một khúc cua lại thêm một sườn dốc. Hai người gắt gao vịn tay lái, ai cũng không chịu nhường, càngkhông thể nhảy cùng lúc.
Xe mất khống chế sẽ đụng người đi đường, người già, trẻ nhỏ, tình nhân, mấy người có thể tránh, ai cũng không thể buông tay.
Tưởng Tốn la: “Tôi là tay đua ——”
“Cút đi!”
Mặt Tưởng Tốn đỏ lên: “Anh tỏ oai phong cái rắm!”
Thân xe đang lắc lư, bên cạnh có người đi đường tránh sang một bên, nói nhảm tiếp thì ai cũng không cần chờ ngày mai.
Hạ Xuyên chợt túm lấy nón áo phao lông của cô, trùm vào đầu cô, nhìn chuẩn khoảng trống không có xe, đè vai cô, dốc sức đẩy ra ngoài.
Tưởng Tốn la một tiếng, chỉ nghe thấy câu cuối cùng truyền đến trong cơn gió lao nhanh: “Đồ đàn bà!”
Xe lao về phía trước, Tưởng Tốn chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe. Cô ngã rầmxuống đất, nón bảo vệ đầu, lăn mấy vòng, đau đến thở không ra hơi, timgan ruột phổi đều sắp nôn ra ngoài.
Bên cạnh có mấy người vây lại đỡ cô dậy: “Cô không sao chứ?”
“Xảy ra chuyện gì vậy, có cần báo cảnh sát không?”
“Chiếc xe vừa rồi, mau mau, bảng số xe, báo cảnh sát!”
“Đưa đến bệnh viện trước đã!”
Tưởng Tốn cắn răng bò dậy, không nói nên lời. Cô xua tay, lảo đảo chạy về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2029983/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.