Tưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo. 
Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chónhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một cáighế xếp sang ngồi bên cạnh, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời mọi người ăncơm, thứ bảy chị có rảnh không?” 
Tưởng Tốn không trả lời. 
Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!” 
Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?” 
Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát hiện cô không hề nghe thấy, có lẽ đến việcbên cạnh có người cũng không phát hiện, đành phải hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn cơm.” 
Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?” 
“Mấy anh chị em họ khác của em.” 
Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy nhanh như cũ, nói: “Không đi.” 
“Tại sao vậy?” 
“Tại sao tôi phải đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra. 
Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở bên anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh ấy bằng lòng gặp người nhà em. Em thân với chị nhất, sao chị có thể không đichứ!” 
“Ai thân với cô nhất?” 
Tôn Hoài Mẫn cứng họng: “Vậy tại sao chị không đi chứ?” 
“Cô nghĩ một lý do giúp tôi đi.” 
Tôn Hoài Mẫn khựng lại mới “ờ” một tiếng, lại nói: “Trong công ty em có một anh, lần trước nhìn thấy ảnh của chị, cứ muốn nhờ em giúp anh ấy giớithiệu một chút. Khoảng thời gian trước chị đi xem mặt cũng không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/125441/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.