“Cái gì?”
"Không phải em nói phế phó lái của người đàn ông là để cho nữ chủ nhân à.”
Tô Cẩm Tinh trừng mắt nhìn: “Tôi…”
“Đi thôi, sắp muộn rồi. Sân chơi cuối tuần này chắc có rất nhiều người. Nếu đi muộn thì sẽ xếp hàng rất lâu đấy.”
Những gì anh ấy nói đều có lý, không có cách nào để phản bác cả.
Tô Cẩm Tinh chỉ có thể cắn răng kiên trì sự “phục vụ” của anh, chui vào vị trí ghế phụ.
Anh cúi người giúp cô thắt dây an toàn.
Hai người cách nhau rất gần, ngửi thấy hơi thở của nhau, nhưng rất ngắn, họ chỉ chạm tay một cái rồi tách ra.
Đợi đến khi anh đã rời khỏi và đóng cửa lại, Tô Cẩm Tinh vẫn có thể ngửi thấy mùi cam quýt thoang thoảng trên cơ thể anh.
“Anh dùng nước hoa à?”
Tiêu Cận Ngôn đã khởi động xe: “Không có.”
“Nhưng tôi đã ngửi thấy.”
Anh cười: “Tối qua đến giờ làm sao có tâm trạng xịt nước hoa chứ? Có mùi thuốc khử trùng thì đúng hơn.”
Cũng đúng,
Ngày hôm qua anh bị thương, chắc là Lục Tước đã gọi bác sĩ đến băng bó đơn giản cho anh, sau đó cô trở về nhà cũ, anh đợi dưới cửa sổ cả đêm, sau đó lại đến bệnh viện, rồi về nhà cũ, nói xong vài câu liền lên xe, quả thực không có thời gian xịt nước hoa.
Nhưng mùi hương lưu luyến ở chóp mũi do đâu mà có chứ?
Tiêu Cận Ngôn nói: "Hôm qua em đi gặp tiên sinh, có lẽ… lây chút mùi hương từ anh ta rồi.”
Tô Cẩm Tinh đưa tay áo lên ngửi, áo của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941369/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.