Ông cụ Tiêu vẫn có chút lo lắng hỏi: “Cận Ngôn, thật sự không sao chứ?”
“Thực sự không sao đâu, ông nội đừng lo lắng.”
"Ông không tin cháu đâu. Thằng nhóc cháu có bao giờ nói thật với ông đâu, ông chỉ muốn nghe Tiểu Tinh Tinh nói thôi.” Ông cụ Tiêu hòa nhã hỏi: “Tiểu Tinh Tinh, cháu nói đi.”
Tô Cẩm Tinh liếm môi, thảo bản năng né tránh ánh mắt của ông cụ: “Băng bó xong rồi, nghỉ ngơi một hồi chắc sẽ ổn.”
“Vậy là tốt rồi,” Ông cụ Tiêu lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài nói: “Mấy ngày nay này vất vả cho cháu rồi, ông cũng già rồi, không giúp được gì cho Cận Ngôn cả.”
“Ông nội, ông đừng nói như vậy…”
"Đừng an ủi ông, ông hiểu cơ thể của mình mà, sinh nhật năm nay của ông đã qua, không biết có chống cự đến sang năm được không. Sau khi ông đi rồi, Cận Ngôn sẽ không còn người thân trên đời này nữa, chỉ còn một mình nó thôi… Các cháu nhất định phải sống cho tốt, ân ái bình an giống bây giờ, biết không?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi và do dự không biết nói gì.
Nhìn thấy vậy, Tiêu Cận Ngôn mỉm cười giải vây cho cô: “Ông nội, ông nói gì vậy chứ, ông cứ dưỡng sức khỏe cho tốt đi, gần đây cháu cũng muốn có thế giới hai người với Tiểu Tinh Tinh, ba đứa nhỏ còn phải nhờ ông trông giúp đấy.”
Ông cụ Tiêu cười ha hả: "Được rồi, các cháu cứ về thế giới hai người đi, ba đứa chắt cứ giao cho ông. Có những lời này của cháu thì ông an tâm rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941368/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.