Tiêu Cận Ngôn sững người, không nhúc nhích được.
Thấy vậy, bác sĩ nhanh chóng lấy sạch vảy máu dính trên vết thương, sau đó nhanh chóng cầm máu và băng bó.
“Được rồi.” Bác sĩ buộc chặt băng gạc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Kế tiếp bó bột thạch cao là được.”
Tô Cẩm Tinh hiểu ý, khẽ rút môi ra khỏi môi anh.
Tiêu Cận Ngôn không phản ứng gì sau cú sốc, anh thậm chí còn quên mất cơn đau, cứ ngây người nhìn cô.
Con ngươi của anh không phải màu đen tuyền, mà là màu nâu có chút ánh sáng màu hổ phách, trong suốt nhưng không đáy, thoạt nhìn có chút vẩn đục, nhưng sau vài giây, anh có phản ứng, lập tức bộc phát ra vẻ kinh ngạc.
Tô Cẩm Tinh bị anh nhìn nên hơi ngượng ngùng, quay lưng lại lấy mu bàn tay lau môi, ho khan hai tiếng: “Bác sĩ, cánh tay của anh ấy có thể khôi phục được không?”
Vẻ mặt bác sĩ có chút ngưng trọng: “Xương gãy quá nghiêm trọng, hơn nữa không phải là một phần xương đâu, chỗ khuỷu tay, đây là nơi giao nhau của mấy cái xương, thần kinh và cơ bắp rất phát triển, vết thương của anh ấy… e rằng sau này sẽ không thể giống như trước nữa.”
“… Có thể tự mình lấy một thứ gì đó được không?”
"Có lẽ hơi khó, nhưng không sao. Tôi thấy hai người có tình cảm tốt như vậy, sau này cô chăm sóc cho anh ấy nhiều hơn chút là được rồi. Nhất là lúc tắm, anh ấy rất khó khăn trong việc cởi và mặc quần áo, vết thương còn không được đụng nước, trong một trăm ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941366/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.