Tô Cẩm Tinh không nói lời nào, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của anh, vị trí trái tim của cô như bị ngâm trong giấm chua, chua xót khó chịu.
“Rốt cuộc tay anh làm sao vậy?”
Tiêu Cận Ngôn bình tĩnh nói: “Không sao, Lục Tước chuyện bé xé ra to thôi, một hồi nữa sẽ ổn thôi.”
“Anh đã đến bệnh viện chưa?”
“…”
“Vẫn chưa đúng không? Vết thương trên tay phải và cổ của anh vẫn chưa lành. Anh sợ Vương Hữu Tài sẽ phát hiện ra à.”
“…”
“Anh đợi chút.”
Tô Cẩm Tinh đi lấy hộp thuốc ra và nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
Khi tìm thấy anh, anh vẫn đứng dưới cửa sổ của cô, nhưng vừa rồi ở trên lầu cô không nhìn thấy, cách đó không xa có một chiếc Augusta màu đen đang đậu.
Tô Cẩm Tinh hơi bất đồng: “Anh bị thương cả hai tay, sao còn dám lái mô tô hả?”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười: “Anh không lái xe đến, chỉ có chiếc xe máy đang đậu ở đó. Hơn nữa… anh đã anh không sao mà, ssh—”
Khi Tô Cẩm Tinh chạm nhẹ vào cánh tay trái của anh, nghe thấy anh hít một hơi thật sâu.
Cô cau mày: “Không được, anh phải đến bệnh viện.”
“Không cần đâu, lần trước em băng bó vết thương tay cho anh rất tốt. Trong hộp thuốc còn có bông gạc không? Nếu tiện… thì phiền em băng bó giúp anh một chút.” Trước khi nói xong, anh nhanh chóng nói thêm: “Nếu không tiện thì cũng không sao, anh có thể tự làm được.”
“Tiêu Cận Ngôn.” Cô nghiêm nghị nói: “Tôi nói, đến bệnh viện.”
Tiêu Cận Ngôn vẫn lắc đầu: “Hiện tại thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941365/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.