Anh ta hơi sửng sốt.
Sau đó anh ta bật cười: “Xem đầu óc anh này, em chờ một lát, anh sẽ đi đổi cho em một ly nước lạnh.”
Anh ta cầm tách trà nóng kia rồi trở lại bếp.
Không hiểu sao khi không có anh ta ở phòng khách, Tô Cẩm Tinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nhìn quanh căn phòng, có lẽ nơi này đã bị ông cụ Hình cho người càn quét qua nên rất bừa bộn.
Trên mặt bàn có một lớp bụi dày, hẳn là đã lâu không có người tới đây.
Trên cửa phòng vẫn còn đang cắm chìa khóa, đây là khu dân cư nhỏ đã cũ. Thời gian đó cô và Tiên sinh vừa bận rộn vừa vất vả, ban đầu định thay khóa vân tay cho căn phòng nhưng vẫn chưa có thời gian, mãi cho đến khi họ rời đi cũng chưa kịp thay.
Cô rút chìa khóa cửa ra, tự tay mình cất vào tủ giày.
Trong phòng ngủ là nơi cô đã chờ đợi Tiên sinh rất lâu, giờ đã trống trơn.
Đáng lẽ nơi này là một chiếc giường đôi, mỗi lần đều là cô đi ngủ trước, rất khuya Tiên sinh mới về và sáng sớm tinh mơ đã đi rồi.
Đôi khi cô thậm chí phải nhờ vào nếp nhăn trên ga trải giường mới biết đêm qua anh có về hay không.
Cô chợt nhớ tới lời Hà Hiểu Hiểu đã nói lúc trước, Tiên sinh ngủ ít như vậy mà còn phải xử lý rất nhiều việc, chắc chắn là thiên phú dị bẩm.
Đúng là anh ngủ rất ít rất ít, anh phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, có rất nhiều chuyện cần anh xử lý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941361/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.