“Nhưng người này hơi phiền phức.”
Tô Cẩm Tinh nghe cô ấy nói vậy thì đã đoán ra: “Lưu Phấn?”
Hà Hiểu Hiểu kinh ngạc mở to mắt: “Sao cậu biết?”
“Có người đã cho tớ biết tin này rồi.”, Tô Cẩm Tinh nói: “Hiểu Hiểu, sao cậu biết Lưu Phấn có thể cứu Tiểu Thần?”
Hà Hiểu Hiểu thở dài một hơi, nói: “Nói ra thì cũng là trùng hợp, lần trước cậu đưa mẫu máu của Tiểu Thần về, tớ đã nhờ bố tìm giúp. Kết quả cậu đoán xem? Khoảng thời gian trước Lưu Phấn nhảy lầu bị thương ấy, nhập viện nên mới vô tình phát hiện mẫu của Tiểu Thần và ông ta có thể cấy ghép!”
Hoá ra là vậy…
“Haiz, Cẩm Tinh này, lần trước cậu không ngăn Lưu Phấn nhảy lầu là đúng đắn đấy, vì khi nhảy rồi, ông ta bị thương, chỉ có khi bị thương mới đi bệnh viện, đi bệnh viện rồi mới lấy máu làm xét nghiệm, mới biết ông ta có thể cứu Tiểu Thần. Chỉ là…”, Hà Hiểu Hiểu ấp úng, sắc mặt khó xử: “Loại người ích kỷ tột độ như ông ta sao đồng ý hiến gan cho Tiểu Thần được…”
Tô Cẩm Tinh thu tầm mắt về, bình tĩnh nói: “Nhất định sẽ có cách, chuyện gì cũng có giá của nó, chỉ cần tớ ra giá đủ nhiều thì Lưu Phấn sẽ đồng ý.”
“Nhưng ông ta muốn tập đoàn Tô thị!”
“Thứ ông ta muốn không phải tập đoàn Tô thị, ông ta chỉ muốn cuộc sống nở mày nở mặt với mọi người, còn có… báo thù tớ, hả dạ một phen.”
“Thế cậu…”
Tô Cẩm Tinh cắn chặt răng: “Nếu sỉ nhục tớ có thể khiến ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941304/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.