Ở tập đoàn Tân Phong, Tiêu Cận Ngôn khó chịu vì lời nói của con trai, bên kia Tô Cẩm Tinh cũng không thoải mái gì.
“… Không mua được?” Cô cắn môi: “Ngay cả kim cương giá rẻ cũng không mua được à?”
Nhân viên bộ phận thu mua cũng tỏ ra rất bối rối: “Đây chính là tập đoàn Tân Phong không để những doanh nghiệp châu báu khác như chúng ta được sống mà! Anh ta muốn hợp tác với các tập đoàn buôn bán đá quý ở châu Phi và nắm tất cả trong tay số đá quý đó, dù là đá lớn hay nhỏ, đá còn nguyên hay bị vỡ, tất cả đều bị anh ta ôm hết! Hoặc là, chúng ta chỉ có thể mua của anh ta với giá cao, hoặc là…”
“Hoặc thế nào?”
“Chỉ có thể làm các kiểu kim loại đơn giản như vàng ròng, bạch kim nguyên chất, nhưng những thứ này không có lợi nhuận gì, thậm chí chi phí của công ty cũng không thể trang trải được…”
Tô Cẩm Tinh ngồi phịch xuống chỗ ngồi, đưa tay lên luồn sâu vào mái tóc, đầy mệt mỏi.
“Tổng giám đốc Tô, hay là chúng ta cầu xin anh ta đi?”
Cầu xin người ta giúp đỡ không khó.
Cái khó là người mà cầu xin chính là anh.
Lúc này Tiêu Cận Ngôn đã nói rõ rằng anh muốn quay lại với cô, nhưng cô không thể đồng ý.
Tô Cẩm Tinh cười đau khổ, cô thậm chí còn đang mơ tưởng, nếu Tiên sinh còn ở đây thì anh sẽ làm thế nào…
Khi ở bên Tiên sinh, anh luôn có cách xoa dịu nỗi lo lắng của cô một cách bình tĩnh.
Tiêu Cận Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941272/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.