Tô Cẩm Tinh không trả lời.
Không phải cô không muốn, mà là cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Gió trên đỉnh núi càng lúc càng mạnh, trong phút chốc những hạt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu lộp bộp rơi xuống người.
Lục Đình kéo cô lên xe máy, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm cho cô: “Mưa này không nhỏ đâu, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi thôi.”
“Đợi một chút…”
“Còn đợi gì nữa? Cô có biết trời mưa như vậy đường sẽ trơn như thế nào không, hơn nữa núi này còn cao như vậy, nếu có sấm sét thì rất nguy hiểm!”
Uỳnh uỳnh…
Như thể xác nhận lời nói của Lục Đình, một tia sấm sáng lập tức xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh, sau đó lại là một tiếng sấm lớn nghe rất chói tai.
Không để ý đến sự phản đối của cô, Lục Đình nhanh chóng ngồi sau lưng cô, ôm cả người cô vào trong vòng tay anh ta rồi lái thẳng xuống núi.
Mưa bão đang ập đến, trên đường xuống núi mưa vẫn như trút nước, đường núi dốc nên Lục Đình cũng không dám lái xe quá nhanh, cuối cùng hai người cũng đến chân núi và tìm được chỗ để trú mưa, nhưng lúc này toàn thân họ đã ướt đẫm.
Lục Đình liếc nhìn Tô Cẩm Tinh, sắc mặt cô tái nhợt không còn chút máu, môi vẫn mím chặt không nói gì.
Lục Đình vội vàng đưa tay kéo cô: “Tô Cẩm Tinh, cô rốt cuộc cứ như vậy tới khi nào hả?! Rõ ràng hôm qua gặp cô vẫn rất bình thường, sao đột nhiên lại trở nên mất hồn như vậy thế? Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941263/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.