Chương trước
Chương sau
Tô Cẩm Tinh không nói gì, chỉ ôm cái hộp trong lòng, coi nó như trân bảo.
“Đây là… cái gì?”
Tô Cẩm Tinh cười lắc đầu, trong mắt là hơi nước dày đặc: “Đừng hỏi, được không?”
Lục Đình thất thố vò đầu: “Được được được tôi không hỏi, cô đừng khóc được không? Tôi sợ nhất là con gái khóc… Hiện tại cô muốn đi đâu? Sắc mặt của cô trông thật sự không tốt, tôi đưa cô đến khách sạn nhé?”
“Tổng giám đốc Lục, hiện tại anh có thể lại đưa tôi đến núi Vân Đài không?”
“Hả?” Anh ta chỉ chỉ cái hộp trên tay Tô Cẩm Tinh: “Mang theo cái thứ lớn thế này à?”
“Ừm.”
Giọng điệu Lục Đình dần mềm xuống: “Hay là tôi đưa cô về nhà cất cái này trước, sau đó chúng ta lại đi? Cô coi nó như bảo bối, đường núi thì gập ghềnh, đừng để bị hỏng.”
“Không sao, tôi sẽ ôm rất chặt, cực kỳ chặt, cực kỳ chặt.”
“… Thôi, tôi thật sự không hiểu nổi cô, lên xe đi, tôi đưa cô đi.”
“Tôi muốn lên đỉnh núi Vân Đài.”
“Bây giờ ư? Chúng ta đi đi lại lại đến giờ đã mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa đường núi khó đi, chờ chúng ta lên đến đỉnh núi chỉ sợ mặt trời cũng sắp xuống núi rồi!”
Mặt trời xuống núi?
Thế vừa hay.
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Chính là bây giờ.”
Hai tay cô ôm cái hộp, Lục Đình dứt khoát đội mũ bảo hiểm giúp cô, vụng về cài cái quai mũ bên dưới cằm.
Có điều cậu chủ Lục đã bao giờ hầu hạ người ta đâu? Cài cái quai mà cũng vụng về muốn chết, khiến anh ta giận đến mức thiếu chút nữa thì thắt luôn hai cái quai vào nhau.
Nhưng mà đây cũng chỉ là một suy nghĩ nhất thời lóe lên trong đầu anh ta thôi, sau cùng anh ta vẫn thành thật khom người, cẩn thận cài được quai mũ.
Mặt Tô Cẩm Tinh khá nhỏ, anh ta rút dây quai cho chặt một chút, sau đó vỗ tay như trút được gánh nặng: “Bản thân tôi còn muốn theo đuổi cô lần nữa, nhưng cái mũ bảo hiểm này đã thành công khuyên tôi rút lui, vẫn nên làm kẻ độc thân thì thoải mái hơn, không cần hầu hạ người khác.”
Ánh mắt Tô Cẩm Tinh lại rơi vào trên mặt anh ta, Lục Đình đỏ mặt, nghiêng đầu nhổ một ngụm, vội vàng biện giải: “Tôi không có ý khác, cô đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ cảm thấy… Một mình cô chăm sóc mấy đứa bé cũng rất đáng thương, muốn giúp cô một tay, nhặt một người bố có sẵn về làm bố nuôi gì đó… Ôi ôi cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi thấy sợ hãi lắm…”
Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Lục, tôi không đáng thương, con đường tôi đi đều là do bản thân tôi chọn, tôi cũng không muốn người khác thương hại tôi.”
Lục Đình ý thức được mình nói sai, khẽ vỗ mồm một cái: “Tôi không có ý này… A, cái miệng độc này của tôi, tôi… Lần trước gặp được hai đứa bé của cô, thấy chúng rất đáng yêu nên chợt nổi lên tình cha đó, cô hiểu không?”
“Cái gì?”
“Cô đừng giả ngu với tôi, cô hiểu rất rõ ý tôi mà.”
Ánh mắt Tô Cẩm Tinh như bị phủ sương mù, tinh thần cũng có chút hoang mang, tâm lực toàn thân đều dồn hết vào chiếc hộp trong ngực.
Lục Đình bất đắc dĩ nói: “Thôi cái này để sau hãy nói vậy, tôi đưa cô đến núi Vân Đài đã.”
Không khác anh ta dự đoán là bao, chờ đến khi bọn họ đến được đỉnh núi Vân Đài, hoàng hôn cũng đã bủa vây bốn phía.
Mùa đông ở thành phố H không quá lạnh, nhưng màn đêm vẫn đến sớm hơn ba quý còn lại, vừa mới qua bảy giờ, trời đã hoàn toàn tối đen.
Có điều hôm nay tiết trời không tốt lắm, âm u, nhìn không thấy sao.
Lúc Lục Đình dừng xe xong, Tô Cẩm Tinh đã chạy tới cách đó không xa, cô ngồi xổm trên mặt đất không biết đang làm gì, chiếc hộp vừa mới coi như trân bảo lúc này cũng bị đặt trên mặt đất bên cạnh.
Anh ta ba chân bốn cẳng đi tới, đến gần mới phát hiện Tô Cẩm Tinh là đang… đào hố?
Bằng tay không.
Trên đỉnh núi Vân Đài có một mảnh đất trống lớn, chỉ có vài cái cây lẻ loi, dưới táng cây đều là cỏ dại, dưới chân cũng toàn cát đá, đất có được thật sự rất ít.
Đá rất sắc, không bao lâu ngón tay cô đã bị mài đến chảy máu.
Lục Đình giơ tay giữ chặt tay cô: “Tô Cẩm Tinh, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đang làm gì không?”
“Tôi… Tôi đang tìm một chỗ.”
“Tìm chỗ nào?”
“Tôi cũng không biết…” Tô Cẩm Tinh suy sụp ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía: “Tôi nhớ rõ nơi này trước kia có một cây đại thụ, ngay tại vị trí này, sao giờ lại không có rồi?”
“Ai biết được, đỉnh núi gió lớn, nói không chừng bị gió quật gãy rồi.”
Cô có chút mất mát: “… Là vậy sao?”
Cuối cùng Lục Đình không nhịn được nữa, kéo cổ tay cô đứng lên: “Cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô muốn làm gì không? Cô nói một tiếng, tôi giúp cô làm, cô xem tay cô đi, cô là một nhà thiết kế đó! Những sản phẩm tuyệt vời của cô là từ tay cô vẽ! Tay cô vẽ có độ chính xác không kém gì dùng đồ họa trên máy tính đâu, nhưng hiện giờ cô đang làm gì đây? Vì một cái hộp nát mà đến đôi tay này cô cũng không cần phải không? Bên trong cái hộp kia rốt cuộc chứa cái gì mà lại khiến cô liều lĩnh như vậy?”
“…”
“Không phải là di vật của vị tiên sinh nhà cô chứ? Tôi ngược lại muốn nhìn xem, nó có thể quý đến mức nào!”
Nói xong, Lục Đình trực tiếp tay không xé cái giấy bọc bên ngoài chiếc hộp, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại khiến anh ta có một thoáng thất thần.
Hình chữ nhật, màu đen… Hũ đựng tro cốt.
“Đây là… Tiên sinh?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu, lấy lại tinh thần nói: “Không phải, sau khi tiên sinh qua đời tôi đã ra nước ngoài, đến cuối cùng anh ấy bị hỏa táng hay là thổ táng, chôn cấu ở đâu, tôi cũng không biết.”
“Cô không biết ư? Nhưng không phải hai người yêu đến chết đi sống lại sao, đến chuyện anh ta được chôn cất ở đâu cô cũng không biết ư?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ.
Sao cô lại không muốn biết chứ?
Ít nhất như vậy, cô còn có thể đi tế bái, cho dù chỉ là một cái mồ nho nhỏ, một tấm bia đá, cũng coi như là chứng cứ chứng minh anh đã từng tồn tại.
Nhưng chú Hình nói cho cô biết: “Cậu ấy vốn có thể có được tương lai tốt đẹp, nhưng tất cả đều vì cô mà chôn vùi, chôn vùi luôn cả chính cậu ấy, nếu cô còn chút lương tâm thì đừng về làm phiền cậu ấy nữa, đừng để chết rồi mà cậu ấy cũng không được bình yên!”
Sau đó, cô đã từng thử liên lạc với ông cụ Hình, nhưng tất cả đều không nhận được hồi âm.
Liên lạc với Quách Khánh An, Quách Khánh An cũng chỉ nói câu kia: “Cô vẫn không nên biết thì tốt hơn, sống tốt cuộc đời của mình ở nước ngoài, đừng trở về nữa.”
Cô cũng biết.
Ông cụ Hình là ân nhân của tiên sinh, có kỳ vọng cao vào anh, lúc này chỉ sợ ông ta đã hận mình đến thấu xương.
Không cho mình về nước đã là nhân từ lớn nhất rồi.
Lục Đình thấy cô không nói chuyện thì thở dài: “Được rồi tôi không hỏi nữa. Có phải cô muốn đào cái hố ở đây không? Cô tránh ra, để tôi đào.”
Lục Đình san bằng cái chỗ đất đá cô đào lên, sau đó tìm một nhánh cây cứng, tiếp tục đào cái hố cô đang đào dở.
Nhưng trong lòng vẫn đang có một câu hỏi không ngừng luẩn quẩn.
Cái hũ tro cốt này không phải của tiên sinh, thế là của ai?
Tính người bên cạnh cô, bố đã qua đời rất nhiều năm, mẹ vẫn còn khoẻ mạnh, hai đứa bé cũng đều rất tốt, thế thì còn ai có thể khiến cô như người mất hồn mất vía như vậy?
Anh ta nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Tô Cẩm Tinh lại quay trở về bên hũ tro cốt, ngồi xổm xuống, khẽ hôn một cái lên trên, thật lâu sau mới lưu luyến ngẩng đầu.
Cô dường như đang nói gì đó.
Nhưng trên đỉnh núi gió giật gào rít, anh ta nghe không rõ cô đang nói gì, chỉ có thể nghe được vài từ ngữ vụn vặt.
"Bố ", “Cô đơn”, “ở bên”, còn có “Tinh Tinh” .
Sức lực đàn ông nói chung là vẫn lớn hơn phụ nữ rất nhiều, hơn nữa có nhánh cây giúp nên chung quy cũng tốt hơn dùng tay không, Lục Đình rất nhanh đã đào được một cái hố nhỏ, vừa vặn có thể đặt hũ tro cốt trong đó.
Tô Cẩm Tinh lấy tay vuốt ve góc cạnh nó, bỏ ra một nắm đất.
“Tô Cẩm Tinh.”
Cô không ngẩng đầu, chuyên tâm vun từng vốc đất, mãi đến khi lấp đầy hũ tro cốt.
Lục Đình hỏi cô: “Có muốn lập bia đá không?”
“Không cần.” Cô lắc đầu: “Như vậy là được rồi.”
“Thế…” Lục Đình nhìn mặt đất đã san bằng như lúc đầu, chần chờ hỏi: “Đây… là ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.