Tô Cẩm Tinh không nói gì, chỉ ôm cái hộp trong lòng, coi nó như trân bảo.
“Đây là… cái gì?”
Tô Cẩm Tinh cười lắc đầu, trong mắt là hơi nước dày đặc: “Đừng hỏi, được không?”
Lục Đình thất thố vò đầu: “Được được được tôi không hỏi, cô đừng khóc được không? Tôi sợ nhất là con gái khóc… Hiện tại cô muốn đi đâu? Sắc mặt của cô trông thật sự không tốt, tôi đưa cô đến khách sạn nhé?”
“Tổng giám đốc Lục, hiện tại anh có thể lại đưa tôi đến núi Vân Đài không?”
“Hả?” Anh ta chỉ chỉ cái hộp trên tay Tô Cẩm Tinh: “Mang theo cái thứ lớn thế này à?”
“Ừm.”
Giọng điệu Lục Đình dần mềm xuống: “Hay là tôi đưa cô về nhà cất cái này trước, sau đó chúng ta lại đi? Cô coi nó như bảo bối, đường núi thì gập ghềnh, đừng để bị hỏng.”
“Không sao, tôi sẽ ôm rất chặt, cực kỳ chặt, cực kỳ chặt.”
“… Thôi, tôi thật sự không hiểu nổi cô, lên xe đi, tôi đưa cô đi.”
“Tôi muốn lên đỉnh núi Vân Đài.”
“Bây giờ ư? Chúng ta đi đi lại lại đến giờ đã mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa đường núi khó đi, chờ chúng ta lên đến đỉnh núi chỉ sợ mặt trời cũng sắp xuống núi rồi!”
Mặt trời xuống núi?
Thế vừa hay.
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Chính là bây giờ.”
Hai tay cô ôm cái hộp, Lục Đình dứt khoát đội mũ bảo hiểm giúp cô, vụng về cài cái quai mũ bên dưới cằm.
Có điều cậu chủ Lục đã bao giờ hầu hạ người ta đâu? Cài cái quai mà cũng vụng về muốn chết, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941262/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.