“Tôi không cần tiền, chủ tịch Tiêu, tất cả họ hàng và bạn bè của tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ được gả vào một gia đình giàu có quyền quý. Nhưng anh lại đột nhiên hủy bỏ hôn ước, khiến tôi trở thành trò cười trước mặt mọi người. Là anh nợ tôi.”
“Cô ra một cái giá đi.”
Ngô Mẫn Mẫn nói: “Tôi chỉ muốn lấy lại thể diện cho mình thôi. Hôm nay để cánh truyền thông chụp được chúng ta cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc là có thể chứng thực được rằng chúng ta đã từng ở bên nhau. Sau này tôi sẽ giải thích với họ hàng và bạn bè, là tôi đá anh nên hôn lễ mới bị hủy bỏ.”
Tiêu Cận Ngôn cười khẩy chế nhạo: “Tùy cô thôi.”
“Anh ở cùng tôi cho đến khi buổi hòa nhạc này kết thúc, không được phép rời đi giữa chừng. Nếu không tôi sẽ đến công ty anh làm ầm lên, để tất cả mọi người biết chủ tịch Tiêu là một người bội tình bạc nghĩa.”
Tiêu Cận Ngôn không sợ cô ta đến công ty làm loạn, trong công ty cũng không có ai dám nói này nói nọ sau lưng anh.
Chỉ là gần đây có một cuộc hợp tác hơi khó giải quyết. Đối phương là một lão già có suy nghĩ rất truyền thống và rất cổ hủ. Ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện vợ chưa cưới của anh, nếu chuyện này bị làm ầm lên, e rằng đối phương sẽ không cân nhắc đến chuyện hợp tác với công ty anh nữa.
Mất đi mối làm ăn này, kế hoạch thu mua đá quý của công ty tại Châu Phi sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941250/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.