Bàng hoàng một lúc lâu, cả hai đều không lên tiếng.
Cuối cùng, Tiểu Chu cười lạnh một tiếng, nghiêng người sang một bên để nhường đường cho cô.
Khi ra khỏi thang máy, cô lập tức lách mình đi lên, nhanh chóng ấn đi xuống tầng.
Thang máy đang chậm rãi đi lên, nhưng trái tim của Tô Cẩm Tinh như rơi xuống.
Về khuya, toàn bộ sảnh khách sạn rất yên tĩnh, trái ngược hẳn với sự hối hả, nhộn nhịp của cổng lên máy bay trong trí nhớ ba năm trước.
Cô vẫn nhớ dáng vẻ lo lắng của Tiểu Chu ngày hôm đó.
“Cô Tô, vậy trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn lừa tiên sinh?”
Nghĩ đến âm thanh thúc giục của đài sân bay bên tai, cô nhắm mắt lại, cười khẽ gật đầu: “Nếu không thì sao?”
“Tại sao? Tiên sinh, anh ấy vì cô…”
“Không vì sao cả, đây là thứ Tiêu Cận Ngôn nợ tôi. Anh cả như cha, bố mẹ của Tiêu Cận Ngôn cũng không còn nữa. Vậy thì tôi sẽ đòi anh trai anh ta món nợ này.”
Cả người Tiểu Chu hoàn toàn ngỡ ngàng, đứng ở nơi đó thật lâu không phản ứng lại: “Cô Tô, cô có biết kỳ thật tiên sinh, anh ấy chính là…”
“Xin hỏi cô có phải là cô Tô Cẩm Tinh không? Cửa máy bay sẽ sớm đóng lại. Mau lên máy bay đi!”
Cô gật đầu và bước nhanh lên máy bay.
Anh là gì?
Tô Cẩm Tinh cười khẽ, không cần biết anh là gì, bây giờ… anh đã không còn tồn tại nữa.
Vậy nên việc Tiểu Chu hận cô cũng có lý.
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi sảnh khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941233/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.