Vì chứng cứ được chuẩn bị đầy đủ hoàn thiện, hoàn toàn không có chỗ để Dương Tuyết Duyệt chối cãi, nên thẩm phán đưa ra phán quyết ngay.
“Khoan đã!” Vương Gia Linh bỗng đứng dậy.
Thẩm phán vốn đang đọc công văn tuyên án bỗng bị bà ta cắt ngang, nhưng vẫn giữ thái độ công bằng xác đáng hỏi: “Bị cáo, bà còn chứng cứ hay nhân chứng nào cần đưa lên phiên tòa nữa không?”
Vương Gia Linh nhìn chằm chằm Tô Cẩm Tinh, bỗng mỉm cười nói: “Con gái tôi đang mang thai, theo luật pháp, phụ nữ có thai hoặc đang nuôi con sẽ được hưởng án treo đúng không?”
“Cô ta đang mang thai sao?”
Vương Gia Linh thu hồi tầm mắt khỏi người Tô Cẩm Tinh, rồi xoay người, nhìn Tiêu Cận Ngôn: “Đúng vậy, Cận Ngôn, sau khi tôi ngồi tù, nhờ cậu chăm sóc Tuyết Duyệt giúp tôi.”
Tiêu Cận Ngôn nhất thời biến sắc.
“Cậu không tin đúng không?” Vương Gia Linh đã lường trước được điều này nên cười nói: “Không sao, các người cứ tùy ý tới bệnh viện kiểm tra, Cận Ngôn, mặc kệ nói thế nào thì đứa bé trong bụng Tuyết Duyệt cũng là con của cậu, dù cậu không còn ở bên Tuyết Duyệt nữa, nhưng tôi mong cậu có thể chịu trách nhiệm về đứa bé, dù gì con bé cũng là con gái, nếu để con bé một mình nuôi con sẽ rất khó khăn.”
Dứt lời, Vương Gia Linh tự nguyện bị còng tay, rồi bị cảnh sát dẫn xuống dưới.
Dương Tuyết Duyệt được mấy nữ cảnh sát dẫn đi làm kiểm tra.
Lúc đi ngang qua người Tô Cẩm Tinh, Dương Tuyết Duyệt hơi nhếch miệng, khẽ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941223/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.