Cô vẫn còn nhớ, lúc nói cô nói ra câu đó, mặt cô nóng đến mức như có thể chiên được trứng.
Cô cũng còn nhớ, lúc cô nói ra câu đó, ánh mắt Tiêu Cận Ngôn đầy vẻ vui mừng và phấn khích không thể nào che giấu được, anh háo hức đứng dậy, bất chấp cơn đau đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ nhìn cô, cười ngây ngô và nói: “Em không được lừa anh đâu đấy.”
“Ừm.”
“Tiểu Tinh Tinh, nếu sau này anh có làm em giận thì em có thể đánh anh, mắng anh, bỏ mặc anh, nhưng… Em không được lừa dối anh, được không hả?”
Cô hỏi với vẻ không hiểu: “Em lừa dối anh khi nào chứ?”
“Anh chỉ lo lắng vậy thôi.” Tiêu Cận Ngôn cười ngây ngô rồi nói tiếp: “Sợ anh mất bao năm theo đuổi nhưng cuối cùng lại chẳng được gì.”
Đột nhiên một cơn gió ấm phà vào mặt cô, thổi bay mớ tóc rơi bên trán.
Cô như thức dậy từ cơn mơ.
Thời niên thiếu đã bất giác trôi qua bao năm rồi nhưng ký ức thì lại rõ mồn một, giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
“Cẩm Tinh.”
“Ừ.” Cô đáp lại, mỉm cười rồi nói: “Sao thế?”
“Nhiệt độ như thế đã được chưa?”
“Gì cơ?”
“Điều hòa ấy.” Tiên Sinh cầm điều khiển từ xa trong tay, đưa ra thử nhiệt độ và nói: “Trên núi lạnh quá, anh sợ em bị cảm lạnh.”
Thì ra cơn gió ấm đánh thức cô lúc nãy là gió từ điều hòa.
Tô Cẩm Tinh gật đầu và nói: “Được rồi.”
Tiên Sinh ngồi bên mép giường, dường như anh đã ốm hơn so với mấy ngày trước, mặt cũng hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941205/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.