Nguyên tắc làm việc của ông cụ Hình chỉ có một.
Ổn định.
Bao nhiêu năm nay ông ta vẫn rất khiêm tốn, trên thương trường thì biến hóa khôn lường, anh lừa tôi gạt, tại cuộc họp kinh doanh hàng năm thì những người cầm sâm panh đổi hết vụ này đến vụ khác, còn ông cụ Hình từ đầu đến cuối lại chưa từng xuất hiện, nhưng cũng chỉ có ông ta mới có thể ổn định vị trí của mình nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không bị ai thay thế.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Khi Tiêu Cận Ngôn tiếp quản tập đoàn Tiêu thị, gần như đã suýt lao vào sàn đấu danh lợi mà chém gϊếŧ. Còn về việc ông cụ Hình vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối đã coi trọng anh từ lúc nào thì anh không rõ lắm.
Hầu như từ trước đó anh chưa từng nghe đến tên ông cụ Hình, thậm chí trước đó, anh hoàn toàn chẳng biết rằng có một người như ông cụ Hình.
Khi Tiêu Cận Ngôn đến biệt thự Tân Hải đã hơn tám giờ tối.
Vị trí của biệt thự rất hẻo lánh, chạy được nửa đường thì không có đường cho ô tô đi vào, phải xuống xe đi bộ.
Anh đi tới trước cửa biệt thự, nơi đó đã có người đợi anh, vẫn là một người quen, tổng giám đốc Quách đã từng gặp trước đó.
Tổng giám đốc Quách giữ một nụ cười công thức: “Chủ tịch Tiêu đến hơi muộn, ông cụ đã đợi được một lúc rồi.”
“… Hơi tắc đường.”
“Có phải tắc đường thật không?” Tổng giám đốc Quách cười giả dối: “Hay là phải đón con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941199/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.