Hạnh phúc?
Hạnh phúc là gì?
Tiêu Cận Ngôn nhìn bóng lưng rời đi của cô, vẻ mặt rất dịu dàng.
Hạnh phúc chính là chiếc váy bồng bềnh của cô, chính là nhiệt độ của lòng bàn tay cô, và chính là… tương lai của bọn họ.
“Ông chủ.” Hạo Đặc gọi anh một tiếng.
Bấy giờ Tiêu Cận Ngôn mới nhận ra không biết mình đã đứng tại chỗ bao lâu rồi.
Anh thu hồi ánh mắt, đồng thời thu hồi tâm tư: “Ừ. Có chuyện gì sao?”
“Đã đến lúc đến bệnh viện thay băng rồi. Tối hôm qua anh nóng lòng muốn đi hoa viên Tường Vi. Sáng nay lại bận rộn từ sớm tới giờ. Bác sĩ nói vết thương hơi sâu, nếu bị sưng mủ thì rất có thể sẽ để lại sẹo.”
Tiêu Cận Ngôn đưa tay sờ nhẹ lên thái dương bên trái, cảm nhận cơn đau còn nặng hơn ngày anh bị thương.
Anh cau mày, có dự cảm chẳng lành: “Ừ, đi thôi.”
Trong bệnh viện, ngay khi bác sĩ mở vết thương, vẻ mặt liền trở nên nghiêm trọng.
“Anh Tiêu, vết thương đã sinh mủ rồi. Trước đây tôi đã dặn anh là nhất định phải thay băng đúng giờ, không thể chậm trễ! Đáng lẽ tối qua anh nên đến đây để thay băng, cứ cứng rắn trì hoãn cả đêm, bây giờ càng nghiêm trọng hơn rồi.”
Vẻ mặt Hạo Đặc trở nên lo lắng, nhưng trên mặt Tiêu Cận Ngôn lại là sự thản nhiên: “Sẽ để lại sẹo sao?”
“Chắc là vậy.”
“Để lại thì cứ để lại đi.”
Bác sĩ thở dài tiếc nuối: “Tối hôm qua sao anh không đến vậy? Tôi biết người có đẳng cấp như anh rất bận rộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941198/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.