[… Cẩm Tinh, em có thể trả lời anh một câu hỏi trước được không?]
[Được, anh nói đi.]
[Nếu mọi việc bên em xong xuôi, em có bằng lòng cùng anh ra nước ngoài sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ không?]
[Đương nhiên là em sẽ đồng ý rồi. Không phải mọi thứ chúng ta đang làm bây giờ đều vì mục tiêu này sao? Khi nào anh hoàn thành công việc của anh, còn em lấy lại công ty của bố và đưa những kẻ đã hại bố ra trước công lý thì chúng ta sẽ rời đi.]
[Nhưng anh sợ rằng một khi em tiếp quản công ty và đạt được thành tựu thì em sẽ không buông bỏ được…]
Tô Cẩm Tinh sững sờ một lúc, sau đó khẽ cười: [Còn anh, anh có thể từ bỏ sản nghiệp của mình không?]
[Anh có thể.]
Tô Cẩm Tinh dừng lại.
[Chỉ cần em có thể ở bên anh mãi mãi, anh có thể từ bỏ mọi thứ, tài sản, công ty, tất cả mọi thứ thuộc về anh, bao gồm cả bản thân, anh đều có thể từ bỏ.]
Tô Cẩm Tinh cầm điện thoại dừng lại một lúc lâu, không biết phải gõ từ gì để đáp lại anh.
Tiêm sinh lại gửi đến một tin nhắn: [Nếu em an tâm thì anh sẽ giúp em chuyện của công ty, em chỉ cần vui vẻ làm những việc mình thích là được rồi. Em thích làm một nhà thiết kế trang sức thì cứ làm một nhà thiết kế tự do, hoặc em thích làm gì thì cứ làm còn những chuyện khác cứ giao cho anh. Chỉ cần em ở bên anh là được.]
Lời nói của tiên sinh thật khiêm tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941180/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.