Câu này khiến Tiêu Cận Ngôn có một thoáng ngẩn ngơ và hốt hoảng.
Nhưng lúc định thần lại, anh lại thấy thật nực cười.
Ánh mắt anh dần đi chuyển sang chỗ khác, dừng lại trên phần bụng bằng phẳng của Dương Tuyết Duyệt, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Đứa bé mất rồi à? Nên cô mới muốn lừa tôi thêm một lần nữa? Hôm nay cô lại chuẩn bị gì đây, thuốc mê? Hay rượu?”
“Em biết anh đã có phòng bị, nên lần này em đã chuẩn bị một thứ tuyệt đối sẽ khiến anh phải chịu khuất phục.”
Tiêu Cận Ngôn cau mày nhìn cô ta, ánh mắt ngập tràn sự nghi ngờ và cảnh giác.
Dương Tuyết Duyệt cười với vẻ lười nhác, nói: “Đừng nhìn em như vậy, em sẽ không làm hại anh đâu. Mấy ngày trước ở nhà em vô tình tìm thấy một cuốn bút ký, nhìn bút tích thì đây hẳn là bút ký của Tô Cẩm Tinh. Nhưng nét chữ vẫn rất non nớt, chắc hẳn là được viết từ rất nhiều năm trước…”
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn lập tức trở nên sắc bén, nói: “Nhật ký của cô ấy?”
“Cũng có thể coi là vậy.” Dương Tuyết Duyệt cầm cuốn sổ bọc da nâu lên, lật nó trong tay một cách biếng nhác: “Có lẽ đây là danh sách ước nguyện mà cô ta viết trước sinh nhật lần thứ hai mươi. Thật đáng tiếc, sinh nhật lần thứ hai mươi của cô ta cuối cùng cũng không được tổ chức… Em đã đọc những ước nguyện đó rồi, không có cái nào thành hiện thực cả, thật là đáng thương.”
Tiêu Cận Ngôn đột nhiên trở nên kích động, vươn tay ra định cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941171/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.