Lưu Uyển Chân không nhịn được nữa, nước mắt tí tách rơi. Bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé, giọng nói nghẹn ngào: “Không sao, bà ngoại không đau, Tiểu Dương ngoan lắm.”
Bà ngẩng đầu lên nói với Tô Cẩm Tinh: “Đứa nhỏ này trông giống Cận Ngôn y đúc …”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, điểm này cô chưa bao giờ kiêng dè.
Chuyện giữa cô và Tiêu Cận Ngôn, cho dù ai yêu cũng được, hận cũng được, biến thành người xa lạ cũng thế, cô không hề muốn liên lụy đến con trẻ.
Tiêu Cận Ngôn thực sự là bố ruột của Tiểu Dương và Viên Nguyệt, cô cũng sẽ nói rõ ràng đầu đuôi cho các con, tương lai các con lựa chọn thế nào đó là tự do của bọn chúng.
Tiểu Viên Nguyệt trong lòng cô dường như cũng rất vui vẻ, vươn bàn tay nhỏ bé quơ quơ trong không khí. Lưu Uyển Chân nhẹ nhàng giơ một ngón tay ra, được bàn tay nhỏ xinh của cô bé túm lấy, hai bà cháu đều cười vô cùng rạng rỡ.
Lưu Uyển Chân hít một hơi, nói: “Con bé này trông lại rất giống con.”
“Giống con, cũng giống bố nó.” Tô Cẩm Tinh cười khổ nói: “Có lẽ là gen của nhà họ Tiêu khá mạnh, nhà họ Tô chúng ta phải chịu thiệt một chút rồi.”
Lưu Uyển Chân nín khóc mỉm cười an ủi cô: “Không sao, mặc kệ là giống ai cũng đều là con của con. Hơn nữa thật ra Cận Ngôn cũng không đến nỗi nào, chỉ là,… Haiz, hồ đồ quá.”
“Không sao đâu mẹ, về sau anh ta đi đường của anh ta, con đi đường con. Con sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941167/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.