Nhưng má Phúc lập tức cười xòa rồi nói: “Có lẽ là do hôm qua tiên sinh có thể đoàn tụ với gia đình nên giọng của cậu ấy phấn khởi hẳn lên. Cậu ấy bận việc như vậy, ít khi có thời gian ở bên cạnh cô và bọn trẻ. Hôm qua về ăn là cũng đã phải bớt chút thời gian, chơi game cùng bọn trẻ, ngủ cùng cô và bọn trẻ, đợi mọi người ngủ rồi mới vội vã rời đi. Haizz… tiên sinh đúng là rất vất vả.”
Tô Cẩm Tinh nghe bà ấy nói vậy, những nghi hoặc lợn cợn trong lòng cũng dần biến mất.
Mà thay vào đó là sự lo lắng, ban ngày anh phải làm việc, buổi tối còn phải ở cạnh cô, một ngày gần như chẳng ngủ được mấy tiếng, mà những ngày tháng như vậy đã kéo dài hơn một tháng, liệu sức khỏe của anh có chịu được không đây?
Nhưng lúc cô nhắn tin hỏi anh vấn đề này lại nhận được một câu trả lời rất “chân thực”: [Muốn biết sức khỏe anh thế nào, hay là em tự mình kiểm nghiệm đi?]
Mặt Tô Cẩm Tinh đỏ bừng lên, đến bàn tay đang cầm điện thoại cũng như bị bỏng, cô ném nó sang bên cạnh.
Anh vẫn có tâm trạng để đùa như vậy thì hẳn là tinh lực của anh vẫn rất dồi dào.
Có lẽ Tiểu Dương nói không sai, anh là siêu anh hùng, không bao giờ biết mệt.
Má Phúc làm hoành thánh càng ngày càng lên tay, gần như không khác gì mấy so với hương vị trong ký ức của cô.
Lúc ăn cơm, Tiểu Dương hỏi cô: “Mẹ ơi, hôm nay bố không ở đây, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941166/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.