Bà Lục vốn cũng không phải thật lòng thật dạ muốn định chế trang sức, đó chỉ là cái cớ để con trai bà đi xem mắt mà thôi.
Hơn nữa vừa rồi, phản ứng kịp thời của Tô Cẩm Tinh cũng đã cứu sống bà ấy.
Xét cho cùng, bà Lục cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối nhân xử thế cũng hiền hậu, bà nói: “… Năm trăm bộ thì không cần thiết đâu, chỉ cần giúp tôi định chế một bộ là được rồi. Hai đứa con trai của tôi, đứa này độc lập hơn đứa kia. Trong lòng con trai cả thì ôm ấp mãi một người phụ nữ, tương tư người ta suốt bảy tám năm. Con trai út thì lại muốn chọc giận tôi, bao nhiêu năm qua chẳng hẹn hò với cô gái nào cả…”
Lục Đình cãi lại: “Mẹ, con đã nói rồi, nhà chúng ta có anh cả sinh người thừa kế nhà họ Lục là được rồi. Con không muốn kết hôn, bởi vì phụ nữ quá phiền phức.”
Bà Lục dường như cũng đành chấp nhận số phận, lắc đầu cười chua chát: “Các con lớn rồi, mẹ không quản các con được nữa, đành tùy theo các con thôi. Nhưng mà… nữ thiết kế này dù sao cũng đã cứu mẹ một lần, cho nên về tình về lý thì mẹ cũng nên cảm ơn một chút.”
Lục Đình gật đầu: “Chuyện này con biết, con sẽ thêm tiền công cho cô ấy.”
“… Được rồi.” Bà Lục đứng lên nói: “Vậy mẹ đi trước.”
Bà Lục vừa ốm dậy, mặt mũi trông vẫn còn vàng vọt, Lục Tước vội vàng bước tới đỡ bà: “Mẹ, con đưa mẹ về.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941133/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.