“Ngay cả đến tên cô ấy con cũng không biết?”
“Có quan trọng không ạ?” Lục Đình hỏi ngược lại: “Những đối tượng xem mắt mà mẹ giới thiệu cho con ấy, tên của bọn họ là gì?”
Bà Lục lập tức thở hổn hển vì tức giận, khuôn mặt tái nhợt, nhũn người ngã xuống ghế sô pha.
“Mẹ?” Bấy giờ Lục Đình hơi hoảng hốt: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Có lẽ là do bệnh cao huyết áp hoặc bệnh về tim mạch.” Tô Cẩm Tinh bước tới xem bà ấy bị làm sao, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Mau, anh mau mở cửa sổ cho thông gió đi!”
Lục Đình nhanh chóng mở tất cả cửa sổ của phòng khách VIP ra.
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, nói: “Bà Lục, xin thất lễ.”
Cô nhanh chóng mở chiếc túi xách tay của bà ấy ra, tìm thấy vài lọ thuốc, sau đó chọn một lọ trong số đó, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng cho bà Lục.
Lục Đình lập tức kéo tay cô lại, hỏi: “Cô cho mẹ tôi uống cái gì vậy? Cô biết một lần dùng bao nhiêu liều lượng không?”
Tô Cẩm Tinh bị anh ta kéo cánh tay đến phát đau, đồng thời động phải vết thương nên cũng hơi đau đớn. Cô nhíu mày, co người vào một góc nhắm mắt chịu đựng cơn đau.
“Mẹ… mẹ thấy thế nào rồi?”
“… Mẹ, sớm muộn gì mẹ cũng bị con làm cho tức chết thôi!”
“Mẹ, mẹ không sao là tốt rồi.”
Bà Lục ôm ngực, từ từ ngồi dậy, dần dần bình phục lại. Ánh mắt bà ấy lại nhìn về phía Tô Cẩm Tinh đang co người ở trong góc không nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941132/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.