Một giấc này của Tô Cẩm Tinh kéo dài đến trưa.
Lúc tỉnh lại vết thương ở bụng vẫn còn đau, trong phòng đã không còn bóng dáng của người đàn ông nữa rồi.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thấy trên bàn có một cốc nước, bên dưới có một tờ giấy: “Nhớ uống thuốc, đừng nuốt sống.”
Lúc cô cầm cốc nước lên thì phát hiện nhiệt độ cốc nước vừa đủ.
Người đàn ông này…
Vì sao chuyện gì cũng có thể tính toán chính xác như vậy chứ?
Ngay cả chuyện hôm qua cô nuốt sống thuốc cũng biết.
Cô rửa mặt qua loa rồi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh đặc biệt, tay mẹ cô vẫn còn ống truyền nhưng tinh thần đã tốt hơn so với mấy ngày trước, mặt cũng hồng hào hơn: “Tiểu Tinh Tinh, sao con lại đến đây?”
Tô Cẩm Tinh đi đến nắm tay bà: “Con là con gái duy nhất của mẹ, con không đến sao được?”
Lưu Ngọc Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô dặn dò: “Mẹ không sao, nơi này bác sĩ y tá đều rất tận tâm, bây giờ con đã là vợ người ta rồi, trong nhà còn có con nhỏ, không cần ngày nào cũng chạy đến bệnh viện.”
“… Con nhớ mẹ nha.”
“Con đứa nhỏ này.” Lưu Ngọc Quân bật cười: “Đúng rồi, hôm qua mẹ vẫn không có sức nên hôm nay mới nhớ đến mấy chuyện phải dặn con. Đứa nhỏ uống sữa mẹ là tốt nhất nên còn không thể ăn uống linh tinh đấy biết không? Mấy cái thứ như kem, đồ chua cay đều ăn ít đi, không tốt cho đứa bé đâu.”
Tô Cẩm Tinh giật giật khóe môi, gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941060/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.