Phượng Côn bình tĩnh nói: "Thực tế, bài hát này khiến tôi rất thất vọng."
Tất cả mọi người không còn gì để nói, anh Phượng, rất thất vọng mà anh còn chọn cô ấy? Mọi người chúng tôi cũng rất thất vọng.
Vệ Thiều Âm xù lông: "Tiểu Lăng nhà chúng tôi không đến lượt anh đánh giá thất vọng hay không."
Phượng Côn khẽ mỉm cười, nhìn Vệ Thiều Âm: "Đây chính là vấn đề. Giọng hát của Diệp Tinh Lăng thực ra rất tốt, không biết anh có phát hiện ra không, cô ấy có thể hát được trình độ phức tạp sâu sắc mà rất nhiều ca sĩ khác không hát được."
Cái gì gọi là "không biết anh có phát hiện ra không"?!
Vệ Thiều Âm chẳng những xù lông, mà còn phát điên luôn, Phượng Côn anh có ý gì hả, anh đang chất vấn trình độ của người sản xuất âm nhạc như tôi đúng không?! Tiểu Lăng nhà chúng tôi, giọng hát của cô ấy xuất sắc đến mức nào, chẳng lẽ tôi còn không biết?!
Anh ấy lạnh lùng nói: "Giọng hát của Tiểu Lăng đương nhiên tốt."
"Cho nên, vì sao Thiên Nghệ các anh chọn cho cô ấy bài hát như vậy?" Giọng điệu của Phượng Côn vừa ấm áp vừa chân thành, cũng rất xảo quyệt: "Ca sĩ có thiên phú như vậy, bị bài hát này làm lãng phí vô ích, nếu đổi thành bài hát khác, tôi tin tưởng Diệp Tinh Lăng có thể biểu diễn ra một phong thái hoàn toàn khác. Cho nên, Diệp Tinh Lăng." Anh ấy nhìn sang Hạ Lăng, nói: "Tôi hy vọng cô có thể gia nhập đội của tôi, tôi sẽ sáng tác riêng bài hát thích hợp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1733030/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.